Bỗng…
Rụng xuống mùa đông một nỗi buồn tṛn trĩnh
Đủ để một người chợt thấy bơ vơ
Bỗng dưng quên ḿnh đang sống
Trước mặt, sau lưng bốn phía sương mờ
Thôi ngọn gió đừng xen vào cửa khép
Nắng đừng gọi mời, chim đừng hót xốn xang
Thôi, phố đừng vui, t́nh nhân đừng hẹn nữa
Ngàn lá trên cây đừng vẽ sầu vàng
Bỗng thấy quanh ḿnh ngh́n dâu hóa biển
Con sóng cuộn ḷng, hạt cát xót tim
Ngẩn ngơ nỗi sầu lăn trên tượng đá
Hẫng bàn tay côi ngón chở muộn phiền
Ta gọi tên ai… lời không vọng nổi
Nhắm mắt ngăn t́nh đừng vỡ trên mi
Bỗng dưới chân ḿnh sâu ngàn thước vực
Giọt lệ buồn tênh rớt xuống nhu ḿ…
PL 21.12.11