Đông... một ḿnh
Đông này người đă có đôi
Bỏ ḿnh tôi với...
đơn côi
lặng thầm
Đông buồn
buồn
đến ngàn năm
Ḿnh tôi với những rét căm
ngậm ngùi
Hỏi rằng:
đời có ǵ vui
Rượu cay đă cạn sao đời...
chẳng say
Đông thèm hơi ấm bàn tay
Người ta đó
bỏ tôi đây...
lạnh lùng
Đất trời gieo những mông lung
Ḷng tôi đó
chập chùng
niềm riêng
Lẻ loi lạc bước trăm miền
Hỏi
nơi đâu bỏ
ưu phiền trong ta
Đông về ta chỉ... c̣n ta
|