77.
MỘNG T̀NH NỒNG
Bên thềm thoảng tiếng lá rơi rơi
Dáng nguyệt miên man tỏa ánh ngời
Gió dệt niềm thương giăng khắp lối
Mây xe nỗi nhớ vắt ngang trời
Trăm năm mộng thắm hoài không nhạt
Một kiếp duyên nồng măi chẳng vơi
Nguyện ước chung đôi ḷng giữ vẹn
Mơ ngày hạnh phúc hỡi t́nh ơi.
Bảo Trí
T̀NH VỌNG
Nhạt nắng dần buông chút lặng rơi
T́nh xa nỗi nhớ vẫn trong ngời
Người thương c̣n ngoái về đầu sóng
Ta chạnh hoài trông phía cuối trời
Một phút xao ḷng niềm luyến ái
Ngàn thu vọng tiếng nỗi chơi vơi
Chiều nghiêng bóng nhỏ hồn hiu quạnh
Biết mấy t́nh xưa nuối tiếc ơi
HANSY