
108. BUỒN
Khói biếc nghiêng chiều nắng rẽ phai
Đồng xa cánh gió mải trôi dài
Êm đềm hạt mẩy treo bông lúa
Lóng lánh mơ huyền đọng mắt ai
Bóng bẩy kiêu sa vờn lụa áo
Môi son má phấn nhẹ vân hài
Quê nghèo chợt rực hồng duyên dáng
Giữa cảnh sang hèn bỗng mắt cay
Duyên An
T̀NH NHỚ
Hương lửa mặn nồng bỗng sắc phai
Xa nhau biết mấy tháng năm dài
Chiều ngang ngơ cũ buồn thê thiết
Đêm lạnh pḥng xưa khổ xót ai
Trăng úa canh tàn ḷng thổn thức
Mưa sa buổi vắng dạ bi hài
Sao nghe trong gió nhiều đan luyến
Góc bể chân trời có xót cay
HANSY
ĐÓN TẾT
Bỏ củi thêm hồng sắc lửa phai
Cho vơi trống vắng lập đông dài
Nhà người rộn tiếng trông nồi bánh
Gác bếp nồng hơi chảy lệ ai
Đón tết ḿnh vui riêng một bóng
Chờ xuân gót tủi lẻ đôi hài
Sánh vai kẻ bước mừng năm mới
Lại thấy ngậm ngùi lẫn đắng cay
GIA HƯNG
CHỜ XUÂN
Đă nghe trong gió chút đông phai
Thấp thoáng nàng Xuân áo lụa dài
Bướm lượn vẫn vơ t́m nụ mới
Mây bay lờ lững kiếm t́nh ai
Xun xoe áo mới ḷng con trẻ
La lấp niềm vui chuyện tếu hài
Đă hết năm rồi mau ấy nhỉ
Ngẫm ḿnh tay trắng thấy mà cay
HANSY
