
118. CHỜ XUÂN
Đă nghe trong gió chút đông phai
Thấp thoáng nàng Xuân áo lụa dài
Bướm lượn vẩn vơ t́m nụ mới
Mây bay lờ lững kiếm t́nh ai
Xun xoe áo mới ḷng con trẻ
La lấp niềm vui chuyện tếu hài
Đă hết năm rồi mau ấy nhỉ
Ngẫm ḿnh tay trắng thấy mà cay
HANSY
NGƯỜI VỀ CƠI PHẬT
Chuông ngân nức nở nguyện sầu phai
Mơ tụng đêm thâu tiếng vọng dài
Kẻ ở dương gian buồn tủi bóng
Người về cơi phật khổ hờn ai
Đang yên gót bước chia hai lối
Bỏ lại chân đi lẻ một hài
Trách lá xanh sao đành bỏ gốc
Cây vàng trần thế nhuộm mi cay
GIA HƯNG
TÂM NGUYỆN
Giữa thế tâm lành chớ để phai
Ăn ngay ở thật phước thêm dài
Tu nhân nào cứ là chay lạt
Tích đức đâu cần phải thắng ai
B́nh lặng dẫu lâm cơn sóng gió
Yên vui mặc kệ chuyện bi hài
Trăm năm thoáng chốc như cơn mộng
Tự tại an nhiên thoát đắng cay
HANSY
CHƠI VƠI
Thềm hoang lạnh lẽo nét xưa phai
Kín cửa đèn loang găy vệt dài
Dốc hẹn ưu phiền đơn độc bóng
Nẻo chờ dịu vợi lẻ loi ai
Hoa tim ấp ủ lời ong bướm
Lối mộng chơ vơ tiếng guốc hài
Mỏi cánh chim bằng mơ ấm tổ
Hong t́nh chén rượu chuốc men cay
DA
BÂNG KHUÂNG
Đă mấy thu rồi măi chẳng phai
Ngồi mơ t́m lại tháng năm dài
Xa xôi người hỡi luôn in dáng
Gần gũi ta đây măi vọng ai
Cơi mộng c̣n không hồn tuổi nhớ
Đường mơ thôi hỡi chuyện xưa hài
Ngàn xa có biết nơi quê cũ
Vẫn đọng giữa ḷng chút đậm cay
HANSY
