T́M EM
Anh chạy đi t́m em
giữa chiều Thu u ám
muôn ngàn lá rơi rơi
phơi màu vàng ảm đạm
Khi em đi dặn bạn
trả hộ cuốn sổ tay
ḍng chữ yêu thương ấy
cháy ḷng người hôm nay
Em nằm đâu hỡi em ?
Giữa muôn vàn nấm mộ
đất ai vừa đắp thêm
c̣n in màu xám đó ?
Anh gục đầu xuống cỏ
như vào vai em xưa
hương tóc thơm dịu dịu
vương măi tận bây giờ.
Chiều dâng dài trong mơ
Ai cười trong khóm lá:
-đừng khóc nữa, anh ơi!
Em hiểu rồi, tất cả…!
Gió về xô tơi tả
những cây hoa mẹ trồng
hoàng hôn buông tím ngắt
trong mắt. Buồn. Mênh mông.
Anh ơi! Có biết không
những khi ḷng buồn nhất
em thầm gọi tên anh
người yêu ơi, không gặp
em đi nhé! Một ḿnh…
Và xin anh chớ khóc
những chiều thiếu bóng em
ơi người em yêu quí
đừng làm em buồn thêm…!
**
Anh về đây với em
giữa chiều. Thu thầm lặng
t́nh anh vẫn sâu bền
mặc dù em xa vắng.
Anh trồng bông huệ trắng
màu giản dị, trong lành
màu áo xưa em thích
Màu t́nh yêu trong anh
|