HOA TIGON
Chiều nay nhặt cánh tigon
Màu hoa tựa máu nghe hồn rưng rưng
Cánh hoa màu nhớ đă từng
Ấp yêu kỷ niệm tương phùng bấy lâu
Giờ anh măi tận nơi đâu
Để ḷng em những âu sầu nhớ thương
Sắc hoa gợi nhớ tơ vương
Ba năm chờ đợi chung đường nợ duyên
Từ em chuốc lấy ưu phiền
Tháng ngày ṃn mỏi sầu riêng một ḿnh
Ḷng em mang nặng khối t́nh
Em luôn lo lắng : duyên ḿnh về đâu ?
Chiều thu ôm lấy nỗi sầu
Tương tư gặm nhấm nỗi đau linh hồn
Tigon vẫn thắm màu hồng
T́nh ta nhạt thếch không nồng như xưa...
Trải qua bao chuyện nắng mưa
Chúng ḿnh xóa hết chuyện xưa bên lề
Không c̣n ngày tháng lê thê
Tigon vẫn thắm , lời thề vẫn nguyên !
T́nh ḿnh là nợ là duyên
Thương nhau trút bỏ ưu phiền ngày qua
Thu về màu nắng nhạt nḥa
Nhưng t́nh ta vẫn như hoa thắm màu
Tigon ḿnh tặng cho nhau
Màu hồng chung thủy , trước sau vẹn t́nh
.........Sương Sương.........
CẢM ĐỀ
Nhớ xưa chuyện của đôi ḿnh
Tigon anh tặng với t́nh mến thương
Cành hoa tô điểm sắc hồng
Thủy chung sau trước, nguyện không đổi dời
Dù anh trăm hướng ngh́n nơi
Nhưng ḷng em nguyện một đời yêu anh
Thuơng anh khi tuổi xuân xanh
Cho dù đầu bạc không đành quên nhau
Ước mơ duyên thắm trầu cau
Muốn nghe anh nói t́nh đầu trao em
Mong cho t́nh măi vững bền
Một ngày hai đứa kết duyên vợ chồng
Ngờ đâu Trời nổi gió giông
T́nh đang êm ấm _ Chợt ḷng quặn đau !
V́ anh lắm "Ghệ" nhiều "Đào"
Trở nên hờ hững _ Hỏi sao không buồn ?
Thế rồi những giọt mưa tuôn
Em rơi nước mắt, tâm hồn tương tư
Nỗi buồn trang trải t́nh thơ
Gởi anh mà dạ thẩn thờ, buồn tênh
Nhớ màu hồng tím Tigon
Anh như chợt tỉnh khi hồn mộng du
Xóa tan bao áng mây mù
Bấy lâu che phủ tâm tư u mờ
Anh trao đến em t́nh thơ
Tigon hồng tím để chờ thứ tha
Thương anh, em lại làm ḥa
Tigon thơm ngát như xoa dịu ḷng
.......Lehong.......