272. KIẾP ĐỜI
Choàng tỉnh té ra chỉ mộng thôi
Hoàng lương ngắn ngủi thoáng xa rồi
Bóng câu qua cửa vèo đâu mất
Tên bắn giữa trời vút tận nơi
Phú quư măn trần thời sạch lợi
Giàu sang hết kiếp cũng tiêu đời
Bon chen cho lắm càng thêm khổ
Tâm tịnh trí an khổ nạn trôi
HANSY
LẦN EM SANG SÔNG
Cố giữ làm ǵ cũng thế thôi
Thuyền hoa đă tách bến đi rồi
Em ngơ ngẩn ngắm, sầu bao ngả
Tôi thẩn thơ nh́n, nhớ bấy nơi
Bến vắng bèo trôi về bải cũ
Bờ xa cát nổi dạt bên đời
Dây tơ giăng kín ḍng sông lặng
Mà chiếc thuyền hoa vẫn cứ trôi.
SƠN PHƯƠNG
BẾN VẮNG
Thương nhau là thế lại đành thôi
Xa xót năm canh cũng hết rồi
T́nh phụ đau ḷng phơi muôn lối
T́nh chung xót dạ gởi đôi nơi
Đ̣ đưa người ấy chênh vênh dáng
Lệ rước thân này tím tái đời
Dẫu biết ngàn năm đều cách biệt
Sao ḿnh nước mắt măi hoài trôi
HANSY