952. ĐÔNG TÍM NGẮT
Đông đến, mưa bụi bay trắng lóa
Vương mang kỷ niệm, rét mướt hồn côi
Gió se lạnh, mây chẳng buồn trôi
Ôm gối chiếc, hồn mơ ngày hạnh ngộ.
Ta thương người từ mùa đông năm đó
Khi tình hồng sưởi ấm trái tim em
Chiều cuối đông nắng nhạt vướng bên thềm
Em có nhớ nụ hôn đầu trao gởi?
Từ dạo em đi, lòng anh trơ trọi
Hững hờ xuân, đông ướp giá cõi hồn
Mong mỏi cũng chỉ để thêm buồn
“Ván đã đóng…”, làm sao mà quay lại?
Tình hai đứa mình chịu nhiều ngang trái
Em có thương xin chôn tận đáy lòng
Đừng đánh thức kỷ niệm nồng hương
Vì tất cả đã xa tầm tay với…
HANSY
|