TRI KỶ
Hồn tri kỷ ấm nồng qua thi phú
Nỗi mong chờ ấp ủ giữa đêm thâu
Ngày mai đây dẫu có bạc mái đầu
T́nh ta đó vĩnh hằng trong HOÀI NIỆM
T́nh thầm lặng đơn sơ không phù phiếm
Theo tháng ngày kỷ niệm cứ đầy thêm
Những vần thơ là nỗi nhớ êm đềm
Để thương măi trong nỗi niềm mong đợi
T́nh cách núi ngăn sông xa vời vợi
Bóng người thương ấp ủ nỗi mong chờ
Lạc cả hồn thao thức mộng trời mơ
T́nh măi sáng đêm tṛn trăng viên măn
T́nh hai đứa sao thật là lăng mạn
Một lời trao cũng cảm thấy ngượng ngùng
Xa cách nhiều đành ôm nỗi nhớ nhung
Cùng mơ mộng phút giây ḿnh gặp gỡ
Trầu có thắm cau xanh tṛn duyên nợ?
Mơ ước nhiều t́nh thực cũng như mơ
Nói lời thương hồn đợi biết bao giờ?
T́nh tri kỷ duyên nồng tim ấm măi !...
TN - NC
|