Ta sợ lắm, con chữ rồi đi lạc,
Trái tim ḿnh chai sạn , chẳng c̣n yêu
Tâm hồn ta hóa khô cằn hoang mạc
Người sẽ đi, ta quên nói một điều
Người ảo ảnh, Người vô h́nh, xa thẳm
Người là ai, Người đến tự nơi nào
Nỗi nhớ thầm vẫn từng đêm gặm nhấm
Trái tim gầy đă mấy nhịp hư hao
Giấc mơ ấy ta vô t́nh nhặt được
Trả cho Người, nhưng biết phải t́m đâu
Vậy nên đành ta lặng thầm mơ ước
Yêu xa xôi cho lắm nỗi u sầu
Ta muốn xé toạc cả bầu vũ trụ
Xé không gian, ném vỡ cả mặt trời
Ta đă kiếm t́m trăm v́ tinh tú
Ước một lần, được đối diện Người thôi
Chưa tay nắm, chưa lần một lần vuốt tóc
Chưa hẹn ḥ, chưa cả một nụ hôn
Mà cháy ḷng phút nào không day dứt ?
Ngọn lửa yêu đă đốt cả tâm hồn
Ta sợ lắm, nếu một hôm bất chợt
Muốn gọi Người, mà không nhớ nổi tên
Ta sợ lắm , từng ngày qua hời hợt
Người sẽ quên, ta cũng nhạt nhẽo dần
Và ta biết ảo ảnh thôi, chẳng thật
Giấc mộng nào rồi cũng sẽ vụt tan
Nhưng xin nhớ, một ban mai tỉnh giấc
Giữa hư vô, ta đă thấy Thiên đàng
Lần sửa cuối bởi Giọt Mưa; 19-03-12 lúc 12:53 AM
|