
426. HƯƠNG NHỚ
Màu nắng về trên lá úa rơi
Thu ơi có viếng tận chân trời
Lao xao mây tím bao nhung nhớ
Sóng sánh trăng ngà lắm lả lơi
Nẻo cũ dấu yêu vương khắp lối
Chốn xưa hương nhớ thoảng bên đời
T́nh em ngày ấy lèn trong gió
Nồng ấm tim này chẳng phút vơi
HANSY
NHỚ
Ngoài hiên tí tách hạt mưa rơi
Tháng bảy màn Ngâu phủ đất trời
Mấy tiếng chuông chùa c̣n diết dóng
Dăm vần thơ nhỏ chẳng buông lơi
Bằng lăng sắc thắm đà thay "kiếp"
Phượng vỹ màu tươi đă đổi "đời"
Bóng xế chiều tàn c̣n khắc khoải
Đáy ḷng nỗi nhớ vẫn chưa vơi.
BuiXuanPhuong
Hương nhớ
Nỗi nhớ ươm đầy đă rụng rơi
Cho mây xám phủ kín khung trời
Đỗ quyên đợi nắng ḷng thêm năo
Hoàng hạc trông đàn cánh vội lơi
Nhẹ khép hàng mi ngăn giọt lệ
Buồn mơn dải tóc thắt nơ đời
Miên man ngọn gió lùa hương cũ
Để chạnh tâm hồn hận khó vơi
Shiroi
MỘT CHÚT BÂNG KHUÂNG
Giọt giọt màn Thu tí tách rơi
Bâng khuâng đứng lặng ngắm mây trời
Bầy ong về tổ không vờn nhuỵ
Cánh bướm lẩn ḿnh chẳng lả lơi
Ô Thước bắc cầu ... thương nghiệp kiếp
Chức- Ngưu gặp gỡ ... tủi duyên đời
Tằm c̣n kéo sợi cho dày kén
Nỗi nhớ bên ḷng chẳng chút vơi.
BXP
HOÀI MONG
Sợi vàng mong ngóng cứ rơi rơi
Tâm sự yêu thương gởi đến trời
Xa cách bao ngày tim măi nhớ
Gần bên bấy tháng dễ nào lơi
Xao ḷng trông đợi về phương ấy
Chuyển ư chờ mong đến bạn đời
Dẫu biết ngàn trùng xa xôi lắm
Mà sao hồn mộng chẳng nào vơi
HANSY
