467. HOÀI XƯA
Mùa trăng ngày ấy đă tàn rơi
Theo bước nàng đi biệt cuối trời
Kỷ niệm mờ hoen ngày mộng vỡ
Niềm yêu nhạt thếch thuở t́nh lơi
Đ̣ xưa im ắng chênh vênh đợi
Bến cũ hoang sơ lạnh toát đời
Nhấp chén tiêu sầu trên gác trọ
Thương người xót dạ thể nào vơi
HANSY
CỨ ĐỂ RƠI!
Áo đă thay rồi cứ để rơi
Vô tư thanh thản ngắm mây trời
Tay thao bàn phím c̣n mê mẩn
Bút viết thơ t́nh lại lả lơi
Nhân Quả hiểu sâu - vui trả Nghiệp
Vô thường thông suốt - chấp Duyên đời
Ai về nhắn gửi người xưa ấy
Cốc nước phong t́nh đă xả vơi!
BXP
GIĂ TỪ
Giă từ kỷ niệm thoáng mưa rơi
Vút cánh chim xa ẩn cuối trời
H́nh bóng ngày nao buông gió lộng
Thơ t́nh thuở ấy thả tay lơi
C̣n đâu cổ kính thời son trẻ
Chi sá mùi hương buổi ngộ đời
Phủi sạch dư tàn trong kiếp ảo
Tro ḷng thôi giữ mộng đà vơi
HANSY