Chẳng biết thế nào mà mấy hôm nay trong ḷng nhỏ nhiều chuyện có chút ǵ đó bực dọc. Bởi vậy, một câu nói của ai hơi khó nghe một tí là nhỏ gây sự liền và hổng thèm nhịn...
Nhỏ vốn là một nhỏ lơ đăng, bởi vậy, khi vào các trang web nào th́ cứ ngay mục đó mà đi chứ ít có lang thang qua chỗ khác, để t́m hiểu thế giới xung quanh đó ra sao nữa...
Nè nha, ở trang tinhiu, nhỏ vào mục thơ t́nh, ATCT th́ học thơ Đường, thỉnh thoảng ôn luyện thêm vài bài, KV th́ học lại thơ tự do, NQB th́ trả lời thơ và rồi NV là nơi nhỏ nghỉ ngơi ở mục tùy bút sau một ngày lang thang! Đôi khi, nhỏ vô t́nh lướt qua các mục khác nhưng rồi sau đó cũng quên luôn...
Giờ đây, nhỏ mang tâm trạng gây hấn ấy vào tinhiu, để rồi gây lộn hết người này đến người khác...Và sau khi cuộc chiến đă tàn, chiến lợi phẩm nhỏ thu được là một chiến binh bại trận, áo giáp tả tơi đang nằm dưỡng thương ở NV, nơi ánh trăng tṛn đầy tỏa sáng xuống vườn thơ, và cả nhà của nhỏ h́nh như được bao bọc bởi ánh sáng ấm áp của trăng! Về nơi đây, nhỏ có cảm giác thật b́nh yên trong ḷng mẹ, cũng như ṿng tay yêu thương của mọi người...
Không gian ở đây thật yên b́nh, c̣n ở trang tinhiu sao lắm chiến tranh. Một câu nói sock cũng gây nên sóng gió, một lời thơ châm chọc cũng tạo trận cuồng phong...Tự dưng, nhỏ có cảm giác ḿnh sao giống nhân vật Đônkihôtê khi đi hành hiệp giang hồ quá...Mà thời đại ngày nay làm ǵ c̣n mụ phù thủy cũng như gă khổng lồ hung ác, cho nên cuối cùng chỉ là ảo tưởng mà thôi...Và khi đến cuối đời, nhân vật ấy cũng nhận ra sai lầm của ḿnh. C̣n riêng nhỏ...cả trăm ngàn lần nhỏ suy nghĩ và đều thấy ḿnh chẳng sai...dù dôi khi, nhỏ thấy ḿnh thật nóng vội...
Ở tinhiu, cho nhỏ hiểu đó là một xă hội với đủ thành phần trí thức có, giang hồ chợ búa cũng có luôn. Và đặc biệt là những con người tự cao, tự đại thật nhiều...Bởi thế, tự dưng ḷng nhỏ thật bực dọc mất cả hứng làm thơ. C̣n nơi đây th́ nhỏ mang cảm giác nhỏ bé, hổng dám vào vườn thơ chơi v́ sợ bị sai...đành rút ḿnh vào tùy bút... C̣n ở ATCT th́ nhỏ lại mang cảm giác của một nhỏ học tṛ cá biệt, chuyên trốn học để rồi bị thầy cô phạt, và mỗi lần nhỏ làm bài để nộp trong đầu nhỏ lại vang lên năm chữ: "Coi chừng công an bắt!"...Nhỏ sợ ghê đi...Dù hôm nay chuyện đă qua mấy ngày rồi, nhưng sao ḷng nhỏ vẫn c̣n hoài nỗi lo ấy!
Rời thế giới mạng, nhỏ trở về với cuộc đời thật, nhỏ lại mang cảm giác xót xa khi nghĩ ḿnh chẳng khác nào cô bé bán diêm...Nhưng ở đây, nhỏ đỡ hơn một tí là được sống trong ṿng tay yêu thương của bà ngoại và mẹ cũng như c̣n được đi học...C̣n ba ư? Sao giống ba của cô bé bán diêm! Nhỏ thật đau ḷng cho cô bé ấy trong đêm giao thừa giá lạnh, thời gian mà mọi người thân cùng nhau sum họp để đón giao thừa, riêng em bé ấy, dù đang đói đến lả người vẫn phải phơi ḿnh trong lạnh giá của đêm đen để bán từng bao diêm...Bán chưa được, em chẳng dám về nhà v́ sợ bố đánh đập và chửi mắng khi không có tiền cho ông uống rượu...Để rồi, cuối cùng em phải chết v́ giá lạnh trong tay là những que diêm thắp sáng cho những ước mơ của ḿnh...
Lần sửa cuối bởi hamy; 04-06-10 lúc 09:29 PM
|