1100. THÔI NHÉ, T̀NH ƠI!
Nghe vọng lại giữa muôn trùng thẳm vắng
Tiếng người xưa nhuốm da diết âm vang
Duyên t́nh ơi, sao lại lắm ngỡ ngàng
Để tức tưởi hồn hoang ngày rẽ lối.
Nào có biết cuộc đời nhiều ngơ tối
Khi gió giông ùa cơn giận chia phôi
Ḿnh xa nhau chưa nói được cạn lời
Sâm Thương ấy giờ cách ngăn diệu vợi.
Một người đi, một người ṃn mỏi đợi
Dẫu biết rằng Ô Thước chẳng c̣n đâu
Tan nát ḷng giữa thế cuộc bể dâu
Đời tệ mạt hay ḷng người bạc bẽo?
Anh – lữ khách – chốn giang hồ vạn nẻo
Ngóng trông ǵ một kiếp lỡ đi hoang
Mà đời em th́ điện ngọc cung vàng
Sao xa cách hai phận đời quá thế.
Th́ thôi nhé em, một lần sau cuối
Khóc thật nhiều rồi quay bước chia xa
Hăy quên đi quá văng của t́nh ta
Mùa hạnh ngộ chỉ c̣n là ảo ảnh…
HANSY