THỨC GIẤC
Anh giật ḿnh thức giấc lúc nữa đêm,
Cảm thấy lạnh trong ḷng thèm hơi ấm,
Nghỉ về em anh càng thương nhớ lắm,
Không biết rằng em đang sống ra sao ?
Nhớ như in từ một buổi hôm nào,
Nụ cười buồn trong ước mơ vô vọng,
Giờ đôi ngă hai người hai chiếc bóng,
Một kiếp đời sầu khổ thuở nào nguôi ?
Kể từ đây đă vắng mất tiếng cười,
Trái tim vở t́m vào trong giấc ngủ,
Để cố quên những ǵ là quá khứ,
Hiện tại nầy, mù mịt ở tương lai !
......NESM.....
PHƯƠNG NẦY EM CÓ BIẾT ?
Anh ở phương nầy em phương kia
Trờ Đông nḥ giọt gío khuya lạnh lùng
Phương Tây trời đă sang đông
Ngàn Bông hoa tuyết phủ đầy lối đi
Anh về ôm mối t́nh si
Của nguời em gái xuân th́ phương Đông
Những mong kết mối tơ hồng
Xe duyên chỉ thắm chờ mong bao ngày
Ngờ đâu trót lỡ chuyến bay
Em đà bên ấy vui say t́nh nồng
Nay th́ em đă có chông
Muộn màng em đă sang sông mất rồi
Thôi đành sống cảnh đơn côi
Kiếp đời phiêu bạt nổi trôi một ḿnh
......Lehong......