789. ĐOẠN TRƯỜNG
Biết đến bao giờ nỗi nhớ vơi
Mùa trăng năm ấy thoát tay ngơi
Thức thao cô lẽ niềm xa vắng
Xa xót t́nh đơn nỗi rối bời
Nghe cuốc kêu sương buồn nẫu hỡi
Nh́n trăng hỏi bóng chạnh ḷng ơi
Dơi về phương ấy mơ tao ngộ
Hun hút đường xa lặng chốc vời
HANSY