599. Con đường nắng
Xào xạc đường trưa vắng bóng người
Bốn bề nắng hạ phẳng bằng soi
Lơ thơ dưới núi hàng thông cơi
Trắng xóa bên trời tảng đá vôi
Một bước ngạt ngào trăm thức cỏ
Trước sau thăm thẳm một màu trời
Dừng chân ngắm cảnh bên bờ đá
Ḱa cánh hoa vàng tưởng nhớ ai.
Nguyễn Giang
MÀU NẮNG
Nắng vàng mướt trải trọn ôm người
Mơ dáng tiên đồng ngọc nữ soi
Lấp lánh bên ḍng tay khoát dịu
Lung linh mặt nước mộng trầu vôi
Mênh mông hồng phấn chao cùng đất
Bát ngát xanh non tận cuối trời
Gác mái đ̣ neo chờ duyên tới
Thơ t́nh một bức gởi về ai
HANSY