897. ĐƠN CÔI
Đơn lẻ vây quanh kiếp phận ḿnh
Đất trời xin măi chằng c̣n linh
Nợ duyên không bén nào yên dạ
T́nh cảm chưa thông chẳng định h́nh
Mưa nắng đơn thân nghe thấy sợ
Vô ra một mạng nghĩ mà kinh
Thương yêu đâu nhỉ mà thinh vắng
Biết đến khi nao gặp sóng t́nh
HANSY