913. T̀NH RƠI
T́nh đă xa rồi cứ ngóng trông
Về đâu hương phấn thuở xuân nồng
Môi ơi phai dấu c̣n đau hử
Mắt hỡi cạn ḷng có xót không
Dă dượi linh hồn rơi ngục thẳm
Nát tan mơ ước vỡ tâm đồng
Gió trăng mùa lạnh buồn cô lữ
Tách bến chiều nao gợi nhớ mong
HANSY