1202. CẢM ĐỀ
”Vô t́nh chiếc lá vàng rơi
Dưng không tôi lại bồi hồi xót xa...”
Thương đời đă lắm bôn ba
Mùa trăng nhanh lụi, đời hoa chóng chiều
Cũng là một kiếp mỹ miều
Người trong nhung lụa, kẻ nhiều đắng cay.
Chạnh buồn dỗ ngọt cơn say
Ngoái trông bến cũ c̣n ai ngóng chờ
Bẽ bàng duyên phận câu thơ
Trăm năm lờ lửng chơ vơ t́nh người.
Ngẫm thương chiếc lá chờ rơi
Thắt tha biết mấy giữa đời hư hao…
HANSY
Lần sửa cuối bởi Hansy; 26-06-12 lúc 08:35 AM
|