1604. VỌNG XƯA
Mưa có hồng khi tim ḿnh tím thẩm
T́nh yêu ơi, môi mắt thuở mong chờ
C̣n sót lại giữa đêm dài thinh vắng
Một trời xưa lịm chết nỗi hoang vu.
Nằng có vàng khi hồn người chếnh choáng
Thơ ngây ơi, sao mất hút đêm dài
T́nh chợt tối khi ḷng người hoảng loạn
Một trời thơ khóc ngất giữa điêu tàn…
HANSY
Lần sửa cuối bởi Hansy; 30-06-12 lúc 09:07 AM
|