Mưa tháng bảy
Mưa tháng bảy, nỉ non từng chiều đổ
Gội phố phường những tóc lá non xanh
Mưa miệt mài gõ lên mái lanh canh
Như đũa phép không gọi ra Bụt hiện
Bên cửa sổ nỗi buồn xoay vương miện
Con nhện nằm trong góc cửa se tơ
Ta nửa ngày ngồi tựa ghế ôm thơ
Mưa dắt díu ngậm ngùi đi qua ngõ
Ai nhớ ai thả bần thần ra gió
Theo lá vàng rơi xuống gót tìm nhau
Có cuộc tình đã lịm ngủ bao lâu
Mưa tháng bảy về rung chuông gọi thức...
Mưa tháng bảy cho lòng ai chật vật
Dỗ cơn sầu đau rát ngón tay xương...
PL 3.7.12