869. MỘT M̀NH
Một ḿnh thức trắng với đêm dài
Ḷng nặng sầu buồn kéo trĩu vai
Chợt giữa canh thâu mờ lướt dáng
Thoảng trong gió mảnh vọng êm hài
Liêu trai chuếnh choáng vờn bắt bóng
Mộng ảo chập chờn tưởng nhớ ai
Chợt tỉnh giữa đời nghe trống vắng
T́nh ơi xa xót dạ như mài
HANSY
NÀO THẤY …
Những lúc bên ḿnh chẳng có ai
Khó trôi tâm sự suốt canh dài
Tàn hương mộng đẹp c̣n tơ tưởng
Suốt sáng duyên xưa vẫn miệt mài
Tiếc bấy cương thường sao ră gánh
Thương t́nh sông núi nặng đôi vai
Ngày mai ngày mốt ngày kia nữa
Vắng bóng rêu xanh đậm dấu hài.
Lá chờ rơi
MỘNG
Vẫn mơ t́nh ái được lâu dài
Mộng thắm bên đời bấu níu vai
Cứ ngỡ tim hồn luôn lóng lánh
Nào hay ḷng dạ kiểu dùi mài
Bâng khuâng giữa cơi ngàn cơn nhớ
Mơ tỉnh bên rèm một bóng ai
Ngơ ngác hỏi ḿnh đâu cảnh thực
Thoảng nghe như động dấu son hài
HANSY