Anh không là bạn...
Đừng xem anh là ǵ
Nhưng khi buồn cứ gọi
Nỗi buồn em thường có
Anh chắc ḿnh muốn nghe
Dặn ḍ em nhiều thế
Sợ điều chi anh hề?
Buồn thường em không nói
Âm thầm về ôm thơ
Khóc vào trong câu chữ
Cũng b́nh tâm đôi giờ
Ừ, anh đâu là bạn
Đừng nhói ḷng thương em
Sầu dâng rồi sầu cạn
Em một ḿnh đă quen
Thôi anh đừng là bạn
Ân cần đă dôi dư
Bờ vai đừng nghiêng xuống
Khổ cho em chối từ...
V́ anh không là bạn
Em khi buồn lẻ loi
Gọi anh? Em không gọi
Lệ càng thêm mặn ṃi...
PL 11.7.2012