904. HOÀNG HÔN
Văng vẳng đâu đây tiếng sáo diều
Trầm buồn vang vọng giữa cô liêu
Bồi hồi mây tím làn sương rụng
Nuối tiếc nắng vàng giọng cuốc kêu
Lữ khách bên đời mơ tiếng trẻ
Tha nhân giữa cơi lặng khắc chiều
Man mác t́m về bao kỷ niệm
Xót ḷng nhân thế dạ sầu hiu
HANSY
QUẠNH HIU
Xa tít mây xanh một bóng diều
Buông ḿnh tha thướt giữa hoang liêu
Mênh mang tiếng sáo c̣n vang vọng
Ríu rít bầy oanh khẻ gọi kêu
Mấy lớp sương mờ gieo bóng tối
Một vầng trăng bạc tiển chân chiều
Ngày đi đêm lại âm u quá
Tiếng trống canh tàn cũng quạnh hiu.
Lá chờ rơi
ẢO TƯỞNG
Một thoáng mơ xa thác kiếp diều
Vờn bay mây gió ghé đồng liêu
Câu thơ xướng họa ngân bi tráng
Chén rượu quan hà vọng thiết kêu
Chí lớn ngồi ôn man mác sóng
Hùng tâm kiếm lại ngẩn ngơ chiều
Nam Kha tỉnh giấc buồn thân phận
Nhỏ giọt thương đời giữa mộng hiu
HANSY