
28-07-12, 06:47 PM
|
 |
Member
|
|
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 156
Thanks: 10
Thanked 141 Times in 59 Posts
|
|
MĂI MÊ CHƠI
Có phải trăng buồn lắm không?
Đêm rằm mười bốn mà trông năo ḷng
Chợ thưa vắng bóng đồi thông
T́m đâu tùng bách thổi đông sang mùa
Khăn voan ai khéo thêu thùa
Uyên ương đẹp mối chuông chùa ngă ba
Màu lam ngă áo phật đà
Cảnh ḷng thức tỉnh biết là mơ tiên
Đời sao tù tội người hiền
Trăm năm cai ngục nó liền theo chân
Người vui ngắm cảnh xa gần
Mộng dài với mộng tưởng trần là thiên
Dạo lên một khúc nhạc riềng
Trầm luân khổ ải thản nhiên vui cười
Đâu hay nỗi khổ dạo chơi
Thập tḥ trước ngỏ không mời vẫn sang
Người đời tưởng tục thiên đàn
Năm canh gói gém ngổn ngang làm quà
Bón thân hào nhoáng kêu sa
Đăng kí ở lại…ta bà đợi mong
Bỏ nhà trốn xuống trần hồng
Mặc cho mẹ gọi vẫn không quay về.
DH
Mới có một ngày dạo bước phố thơ, với hơn chục bài thơ đăng lên một lượt quả thật thấy được sức viết của Diệu Thu mà nể phục vô cùng.
Hay chăng tiếng thơ là tiếng tâm t́nh của ḷng người thi sỉ, những vần câu khoáng đạt ngân dài, những điệp khúc trầm tư lắng đọng nơi các bài thơ Diệu Thu mới viết như đang muốn chảy dài theo năm tháng miên man bất tận. Lướt qua một loạt các thi phẩm Diệu Thu đă đăng lên hôm nay Quang Vinh tôi cảm nhận thấy h́nh như có cái ǵ đó man mác t́nh buồn ẩn chứa trong từng câu từng chữ thoắt ẩn thoắt hiện như ngọn gió mùa đông đang từ từ thấm quyện cái lạnh giá canh thâu. Đây có lẽ cũng là điều dễ nhận thấy nhất qua lời thơ trong một số bài Diệu Thu viết, có thể để khám phá ra đươc những ẩn ư trong từng câu từ chắt lọc mà Diệu Thu đang gửi gắm cũng phải mất một khoảng thời gian nghiền ngẫm suy tư so sánh. Như vậy để thong thả chúng ta lại từ từ cùng nhau vào cảm nhận những cung bậc t́nh cảm, những luyến lưu gợi nhớ, những kỷ niệm ngày thơ hay những phút giây ngẫu hứng thăng hoa đă và đang tạo nên những những vần thơ mới lạ trên thi đàn này nhé.
Chỉ trở lại với hai câu cuối của bài thơ MĂI MÊ CHƠI của Diệu Thu mới vừa đăng lên:
Bỏ nhà trốn xuống trần hồng
Mặc cho mẹ gọi vẫn không quay về.
Tôi lại chợt nhớ về câu chuyện đă có lần kể ra đó là chuyện của quận chúa Mạc Mi Cô giáng tiên nơi đất Hà Tiên xưa. Sông Giang Thành thuở ấy thường hay có tiên nữ xuống chơi vào những đêm trăng thanh gió mát. Mạc Mi Cô vốn là một tiên nữ xuống Giang Thành dạo chơi mà lạc đường nên đành ở lại làm con gái Mạc Cửu
Tiên cô dạo bến Giang Thành
Đêm trăng lạc lối mộng quanh tiên hà
Trăm năm ai nhớ người qua
Mộng hồn cô nữ tiên sa giáng trần
Cũng chỉ cảm nhận được chút chút t́nh ư trong hai câu thơ cuối của bài MĂI MÊ CHƠI của Diệu Thu mà tản mạn mấy ḍng. Chúc Diệu Thu xuất ứng thi vần được những lời thơ thiết tha tŕu mến như thế này nữa nhé.
Nguyễn Quang Vinh.
|