ĐÓNG TRỌN VAI
Sáng nay trời đă khóc rồi
Choàng chăn ngủ măi mà thôi thúc ḷng
Hỏi ḿnh hoàng hôn lạnh không?
B́nh minh th́ đó lệ ṛng trên tay
Dạo chơi xây cát lâu đài
Văn đàn tao nhă mỗi ngày gửi thương
Nào đâu biển sóng t́nh trường
Cũng không t́nh thất mà vương vấn ḷng
Lạ đời hai chữ lập đông
Ví von ngột ngạt mà không bội t́nh
Chủ đề kỷ niệm của ḿnh
Viết trong hồi ức để nh́n nhân gian
Yêu đâu mấy chữ thơ vàng
Lập lờ ong bướm tưởng nàng suy tư
Từ lâu băng giá nhát nừ
Con tim đă ngủ câu từ vui thôi
Trầu cau th́ thích chung đôi
C̣n ta cứ thế thích ngồi với ta
Mai sau cau héo trầu già
C̣n sơ với cuống nhai mà được đâu
Ngồi đây ta ngắm hương lầu
Rồi gieo mộng mị cho câu đá vàng
Dạo lên một khúc t́nh lang
Kéo rèm tưởng tượng cho chàng sang ngang
T́nh thơ mà chẳng lỡ làng
C̣n đâu gột rửa nhân gian làm ǵ
Người vui đâu có mấy khi
Câu thơ không chuốt lấy ǵ viết ra?
Giả buồn rồi giả lệ sa
Giả đau buốt giá nắng tà bội vong
Giả mưa cái kiếp không chồng
Giả đau hờ hững người không nhớ ḿnh
Giả sao cho giống thất t́nh
Giả yêu người phụ sóng ḱnh ch́m sâu
Giả như quay bước t́nh đầu
Câu thơ ướt lệ rồi sầu tổn thương
Chót mang cái kiếp luân thường
Phá rào mở lối văn chương tung hoành
Lúc cười rồi khóc thật nhanh
Lúc vui dí dỏm lúc thành cụ non
Lấy đau gọt bút cho ṃn
Niềm vui dũa lại no tṛn đó thôi
Buông màng th́ cũng đă rồi
Hạ bút một giấc Tím ôi…ngủ kh́.
DH