EM
Anh
Một ḿnh
Ngồi lặng lẽ
Lá vàng rơi nhẹ
Như nhắc khẽ điều chi
Chiều thu ấy người ra đi
Để vương lại điều ǵ nuối tiếc
Gieo sầu tủi trong nhớ nhung da diết
Chẳng lẽ kiếp này ta đành phải mất nhau
Và giờ đây đang ở tận phương nào
Em có hiểu anh buồn biết mấy
Sao nỡ vô t́nh đến vậy
Đốt cháy cơi ḷng anh
Hy vọng mong manh
Ngày gặp lại
Thầm gọi
“Em”
NC