TIẾC THAY
Ḷng người thay đổi có ngờ đâu
Dĩ văng thân thương bỗng nhạt màu
Kư ức hôm nào như vụn vỡ
Trong chiều giá lạnh rắc buồn đau
Chắc hẳn người quên những buổi đầu
Ta từng ḥ hẹn ngóng chờ nhau
Mùa trăng khắc khoải trao niềm nhớ
Ấp ủ trong tim tiếng nguyện cầu
Nhưng thời gian ấy chẳng dài lâu
Tiễn biệt người đi nghẹn nỗi sầu
Lặng lẽ âm thầm ôm ảo mộng
Một ḿnh gặm nhấm suốt đêm thâu
Bao lần cũng muốn nói vài câu
Dang dở vần thơ mảnh giấy nhàu
Biết chẳng bao giờ ta gặp mặt
Nên đành câm nín giữa trời ngâu
Tháng ngày thấm thoắt cũng qua mau
Những tưởng đang vui ở chốn nào
Bất chợt hôm nay người trở lại
Khơi đầy kỷ niệm cố vùi sâu
Cớ sao nỡ để ḷng thù ghét
Bỏ cả sau lưng những ngọt ngào
H́nh bóng một thời luôn rất đẹp
Cũng đành nuối tiếc măi về sau
NC
|