Bỗng chốc
Bỗng chốc gió thốc về không hẹn trước
Những nỗi buồn bỗng thành đá lăn quanh
Vẫn là ta ḷng yếu đuối mong manh
Bên ranh giới buồn vui chao đảo đứng
Ừ đă cố quanh chỗ ngồi tường dựng
Tự ru ḿnh trong lặng lẽ b́nh yên
Gió cứ về trên lá nói huyên thuyên
Mưa rụng xuống nhắc bàn tay trống vắng
Tháng chín thu chưa buổi chiều nhạt nắng
Bỗng chốc mây mờ bỗng chốc hoa rơi
Ta v́ đâu cũng bỗng chốc chơi vơi
Ḷng nghiêng măi về phía không ǵ hết
Thơ đă mỏi từng khi buồn ngồi viết
Muốn xô nghiên muốn trả bút rồi im
Đă cạn rồi ḍng máu nóng buồng tim
Bỗng chốc thấy cơi trần gian vô vị...
PL 10.9.2012