Hồi 2:
Thắm bằng hữu, vài lời gan ruột
Đượm ân t́nh, mấy thuở nhạt phai.
(Vung ống tay áo, tay trái vuốt nhẹ cḥm râu, cất giọng cười lớn):
Ầy da, phidiep5 à, b́nh sinh tại hạ hành tẩu giang hồ, biết trước có ngày lá sẽ rụng về cội, thật t́nh chưa bao giờ dám diễu vơ dương oai. Danh xưng càng không dám lưu lại chốn thị phi hằng lo sợ thiên hạ muôn đời sau phỉ nhổ. Nhưng trước thịnh t́nh của tiên sinh, lại nghe danh Người vang chốn vandan.net nên có dăm nhời rút từ gan ruột.
Thơ tiên sinh, tại hạ cũng đă đọc mấy phần, thấy rồng ngừng bay và phượng ngại ngùng không dám múa, thác đă đổ ngàn năm nay cũng lo sợ mà thu ḿnh, cuộn tṛn ḍng nước trước uy lực kinh hồn của ng̣i bút.
Điều đó thật đáng quư, tại hạ lấy đó mà cảm phục muôn phần!
Nay đón tiên sinh về với NV, thiết nghĩ đó cũng là may mắn của nơi thâm sơn cùng cốc này.
Mong tiên sinh coi đây là đất dụng vơ, thi triễn những tuyệt kĩ của ḿnh để làm rạng danh NV.
(Cúi đầu, lạy 3 lạy)




