Khi cuộc đời là những chuyến đi
Tặng anh Bội...
Khi cuộc đời là những chuyến đi
Anh bỏ lại phía sau con phố dài lặng lẽ
Bỏ lại góc quán buồn thiu một người cô lẻ
Ly cà phê buổi chiều dư đá nhạt dần hương
Tự bao giờ anh chọn cho ḿnh cái kiếp tha phương
Mấy ai biết gót lữ hành bỗng một hôm tương tư hạt nắng
Núi cao, sông dài, hang sâu, rừng thẳm
Anh vẽ ḷng ḿnh bằng chiếc cọ ánh sáng đam mê
Người ta nói rằng, đời lăng tử muôn chốn là quê
Vạt cỏ, gốc bàng, khoảnh sân, sắc lá
Những sắc màu qua lăng kính người dưng mà lung linh đến lạ
Như thể tương phùng duyên tiền kiếp dây dưa
Áo phong trần – nẻo thời gian chếnh choáng một cuộc đua
Giày cỏ phong phanh miệt mài đi muôn lối
Ai đợi cuối con đường cho một người vàng vội
Dâng cuộc đời ḿnh tận tụy những chuyến đi…
PL 16.10.2012