CÓ MỘT NGƯỜI
(Lỡm Việt Thủy)
Một người canh lớp duyệt đơn
Khi ghen sương gió, lúc hờn nắng mưa
Hằng giờ lật mở tích xưa
Mặc cho thời thế đẩy đưa đất trời
Ghim đèn chùi kính ḍ soi
Hết đo dài rộng lại đ̣i sâu xa
Quẹo tay níu ánh dương tà
Bỗng dưng run rẩy… “vợ nhà” gọi tên!
Nắng Xuân