CHÂN TRẦN
Bàn chân trần của ba
Từng hành quân đánh giặc
Bàn chân trần của mạ
Của một thời trẻ trung
Bàn chân dẫm xuống bùn
Chở mùa lên phơi phới
Bàn chân trần của em
Trắng thon từng ngón nhỏ
Chưa bao giờ biết quen
Với gánh gồng bỡ ngỡ
Chưa bao giờ biết nhớ
Với nỗi buồn ca dao…
Em hỏi phải làm sao
Để yêu màu của lúa
Để hiểu màu của mây
Để vui màu xứ xở
Để t́m về tuổi thơ
Nơi có ḍng sông nhỏ
Chảy xanh ḷng bao dung.
<>