Quote:
Nguyên văn bởi phale
Vào bệnh viện
Vào bệnh viện thấy đời chật chội quá
Thấy trần gian như lồng úp... hên xui
Thấy cuộc đời gắn động cơ vội vă
Thấy chia ly, tan tác ngậm ngùi
Viên thuốc đắng nuốt không trôi xuống cổ
Thấy muôn người như chiếc lá mong manh
Bao giờ rụng? Bao giờ rơi về cội
Ngoảnh sau lưng vô nghĩa những giật giành
Ai c̣n đắm những tham sân đâu đó
Thử một lần nằm xuống đợi kim tiêm
Phút sinh tử bạc tiền như giấy bỏ
Hà cớ chi lại nhao nhác kiếm t́m
Vào bệnh viện thấy vô thường hiện hữu
Những có-không, được-mất lật bàn tay
Cát bụi rồi chen lấn với ai đây
Ta nhỏ bé hơn là ta ảo tưởng...
PL 14.11.2012
|
Híc! Hay quá Cô ơi! Mấy năm trước em trông Ba em 8 tháng trong bệnh viện rồi Ba em mất mà đến bấy giờ vẫn cảm thấy sợ mùi thuốc tẩy, căn pḥng trắng xoá lạnh lẽo. Em cảm ơn Cô