Quote:
Nguyên văn bởi Sa Thạch
Rỗng...
Nằm trên xe, thấy trống rỗng lạ thường
Như vô định chẳng nh́n đâu phương hướng
Ngắm xung quanh bằng ánh mắt thờ ơ..
Rồi lặng lẽ ...dấu buồn sau nét mặt
Cuộc trốn chạy, ta vai người thợ săn
Gương súng bắn tên tâm hồn ngu dại
Mở tim gan, nhồi nhét thú dă nhân
Tàn rượt đuổi, sức ḿnh em đă kiệt
Trống rỗng quá, hồn như đuối dài lâu
T́nh hấp hối, sát bên bờ vực thẳm
Buông tay thôi, níu chi cùng ngă gục
Hỡi hồn ơi, mau tỉnh giấc mộng thường...
29.12.12
|
Nếu trốn chạy nỗi buồn th́ đi đâu cũng không thoát được đâu cưng, ở SG cho nó an toàn, đi không những không giải quyết được v́ mà c̣n hao tài, hao lực, mà c̣n lao tâm. Đôi lúc những nỗi buồn trong ḷng mà do chính ḿnh là thủ phạm, cái mẫu thuẫn trong tâm can khó mà loại bỏ, hăy quay về nh́n vào thực tế, đừng để những lo toan của mộng mị dằn vặt, người iu thương nàng cũng chẳng sướng ǵ đâu. Trải ḷng ḿnh rộng hơn một chút, vị tha với cả bản thân ḿnh th́ cuộc sẽ thoáng đăng hơn.... giờ mới biết phương tŕnh của t́nh yêu: Yêu = hành hạ ḿnh và hắn... he he...