nước mắt người th́ đắng
hoa chẳng thể nào thơm
khi ḷng em phẳng lặng
liệu manh nha dỗi hờn ?
thơ càng viết càng buồn
cho những chuyến cô đơn
khi nụ cười đến muộn
em thấy ǵ hoàng hôn ?
nếu em biết hoa thơm
sao ḷng em cuộn sóng
em biết ǵ vị đắng
những khi tim dỗi hờn
làm thơ để bơ vơ
làm thơ để bơ vơ
cuộc đời chẳng nên thơ
thơ làm sao có được
làm thơ để bơ vơ
đến bao giờ em biết
em đă từng thờ ơ
với những ǵ em viết
|