TRĂNG ĐÊM
Cuộc đời tôi, từ khi bắt gặp được thơ như một ánh sáng chiếu thẳng tâm hồn thơ ngây đầy tự kỉ của ḿnh. Thơ như giải thoát cuộc đời tôi, làm tôi tin yêu cuộc sống, theo đuổi ước mơ.
*
Rót ra những chén rượu cay
Nhâm nhi với lạc, tháng ngày cứ qua
Chén trà chẳng thể làm ta
Tan đi sầu muộn mà va biển hồng
Đêm đêm đứng ngóng chờ trông
Người vào đánh thức cơi ḷng cô đơn
Bao năm cũng chẳng có hơn
Rượu cay thành nhạt, căm hờn nhân gian
Cứ như thế giới hoang tàn
Ḿnh ta cô độc giữa ngàn trời mây
Thế rồi đến đêm hôm nay
Vầng trăng qua mắt, bàn tay nhẹ nhàng...
Từng lời ca cứ âm vang
Câu thơ cất tiếng, thổi phăng nỗi buồn
Bỗng nhiên gặp được nụ hôn
Nàng thơ, trăng ánh bỗng dồn ḷng ta
Thế rồi thương cỏ, thương hoa
Thương yêu cuộc sống, thương ta, thương đời....
|