Quote:
Nguyên văn bởi phale
Miền trần = đường trần miên man đó LH.
H́nh ảnh ngủ không được đi loanh quanh pḥng... thấy hông đẹp chút nào hết LH. Mà pḥng cũng nhỏ hẹp, không thấy được sự cô độc đến tận cùng 
|
Tạm hiểu 'miên trần' như vậy cũng được, thực ra 'trần' là 'bụi' ghép với 'miên' có chút khiên cưỡng
H́nh ảnh bước chân của người phụ nữ cũng thường được dùng để tả sự cô đơn, nhớ nhung, như trong Chinh phụ và Cung oán:
Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước
Ngồi rèm thưa rủ thác đ̣i phen
Chàng ruổi ngựa dặm trường mây phủ
Thiếp dạo hài thềm cũ rêu in
Rêu xanh mấy lớp ṿng quanh
Bước đi một bước trăm t́nh ngẩn ngơ
Buồn muôn nỗi hồn đà khắc khoải
Ngán trăm chiều bước lại vẩn vơ
Chuyện đêm ko ngủ được đi loanh quanh trong pḥng là tả thực đó PL, như câu thơ sau:
Đêm năm canh lần nương vách quế
Nỗi buồn này ai để giết nhau
Cố nhiên đó là người cung nữ ngày xưa th́ ko được tùy tiện ra ngoài