Xem bài viết riêng lẻ
  #29  
Cũ 06-01-11, 09:16 PM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.797
Thanks: 45.828
Thanked 83.810 Times in 21.712 Posts
Mặc định

Ngay khi vừa đi làm về, tôi ngồi vào chiếc bàn mới của ḿnh và viết cho Midori. Tôi cố kể hết với cô những cảm xúc chân thật của ḿnh. Tôi xin lỗi, không giải thích mà cũng không phân bua, v́ đă vô tâm vô tính như vậy. Tớ nhớ cậu, tôi viết. Tớ muốn gặp cậu càng sớm càng sớm càng tốt. Tớ muốn cậu thấy nhà mới của tớ. Làm ơn viết cho tớ nhé, tôi viết thế, và gửi lá thư qua đường phát chuyển đặc biệt.
Nhưng không hề có hồi âm.

Một mùa xuân lạ lùng đă bắt đầu như vậy đấy. Cả vụ nghỉ đó tôi chỉ ngong ngóng đợi thư. Tôi không dám đi đâu chơi, không dám về nhà thăm bố mẹ, không dám nhận cả một công việc ngoài giờ v́ chưa biết lúc nào Naoko sẽ viết thư hẹn tôi đến thăm nàng vào một ngày nào đấy. Đến chiều tôi chỉ lang thang trong khu mua bán ở Kichijoji, xem phim suất đúp hoặc đọc sách trong một quán cà-phê. Tôi không gặp ai và hầu như không nói chuyện với ai. Và cứ mỗi tuần một lần tôi viết cho Naoko. Không bao giờ tôi bóng gió ǵ đến chuyện mong nàng trả lời. Tôi không muốn nàng cảm thấy bị áp lực trong bất ḱ chuyện ǵ. Tôi chỉ kể cho nàng nghe về công việc phụ thợ sơn của ḿnh, về con mèo Hải âu, về hoa đào đang nở trong vườn, về bà lăo bán đậu phụ tốt bụng, về mụ già bẩn tính ở một quán ăn trong khu phố, về những bữa ăn tôi tự nấu cho ḿnh. Nhưng nàng không viết lại một lần nào.

Hễ đă chán đọc sách hoặc nghe nhạc, tôi sẽ loay hoay làm vườn chút đỉnh. Tôi mượn chủ nhà một cái cào, chổi, kéo xén cây, và tiêu thời gian vào việc nhỏ cỏ dại và xén tỉa bụi rậm. Không phải mất công lắm cũng đă khiến cho cái vườn đẹp mắt hẳn lên. Một lần, ông chủ nhà mời tôi uống trà với ông ta, và chúng tôi cùng ngồi dưới hiên ngôi nhà chính, uống trà xanh, ăn bích-qui gạo tẻ, và chuyện tṛ đôi chút. Sau khi về hưu, ông lại có việc làm với một công ty bảo hiểm, ông nói, nhưng ỏng cũng đă thôi việc đó rồi, sau một hai năm, và bây giờ th́ chỉ nghỉ ngơi vậy thôi. Nhà đất là của gia đ́nh từ lâu đời rồi, con cái ông cũng đă trưởng thành và độc lập cả, và ông có thể hưởng tuổi già thoải mái không cần phải làm ǵ. Chính thế mà hai vợ chồng ông lúc nào cũng đi du lịch cùng nhau.

"Hay quá," tôi nói.

"Chẳng hay đâu," ông đáp. "Du lịch chẳng thích thú ǵ. Tôi thà làm việc c̣n hơn."

Ông bảo ông đă để khu vườn hoang dại như thế là v́ quanh đây chẳng có thợ làm vườn nào tử tế, và cũng v́ ông bị dị ứng không thể tự làm vườn được. Cứ cắt cỏ là ông bị hắt hơi sổ mũi.

Uống xong bữa trà, ông chỉ cho tôi một cái chái chứa đồ và bảo tôi muốn dùng thứ ǵ ở trong đó cũng được cũng là một cách cảm ơn tôi đă chăm nom đến khu vườn. "Chúng tôi chẳng dùng ǵ đến những thứ này nữa," ông nói, "cậu cứ tự nhiên cho."

Thực ra ở đó chất đầy đủ thứ đồ - một thùng tắm bằng gỗ đă cũ, một cái bể bơi cho trẻ con, gậy bóng chày.
Tôi t́m thấy cả một cái xe đạp cũ, một cái bàn ăn cỡ nhỏ với hai cái ghế, một tấm gương, và một cây ghi-ta. "Cháu muốn mượn những thứ đó có được không ạ?" Tôi nói.

"Cậu cứ tự nhiên cho," ông nhắc lại.

Tôi để ra một ngày loay hoay với cái xe đạp: đánh sạch gỉ, tra dầu các ổ bi, bơm lốp xe, chỉnh bộ số, và đem nó ra một hiệu chữa xe đạp để lắp một bộ dây sang số mới. Xong xuôi trông nó như một cái xe khác hẳn. Tôi cạo sạch lớp bụi dày cộp trên cái bàn và quét cho nó một lớp véc ni mới. Tôi thay dây cho cái ghi-ta và dán lại chỗ bong tróc trên thân đàn. Tôi dùng búi thép đánh sạch gỉ ở các khoá lên dây và điều chỉnh chúng cẩn thận. Không ra một cây đàn oách, nhưng ít nhất cũng không lạc nốt sai dây nữa. Tôi chợt nhớ từ hồi hết trung học đến giờ ḿnh chưa hề sờ đến một cây ghi-ta nào. Tôi ngồi ngoài hiên và mày ṃ đánh bài "Trên mái nhà" của nhóm The Drifters, và rất ngạc nhiên thấy ḿnh vẫn c̣n nhớ hầu hết các hợp âm của bài đó.

Tiếp theo đó, tôi lấy mấy mẩu ván và đóng thành một hộp thư vuông vắn. Tôi sơn nó màu đỏ, viết tên ḿnh vào, rồi dựng nó cạnh cổng. Mai đến mồng ba tháng Tư mới thấy bưu điện bồ vào thùng thư của tôi một cái ǵ đó từ khu học xá chuyển tới. Hoá ra là một thông báo họp lớp của trường trung học cũ. Tôi không muốn lôi thôi đến món họp lớp bao giờ. Mà đó lại là lớp tôi cùng học với Kizuki. Tôi liền quẳng cái thông báo ấy vào sọt rác.

Chiều ngày mồng bốn tháng Tư th́ tôi thấy có một bức thư trong thùng. Mặt sau có đề tên Reiko Ishida. Tôi dùng kéo cắt một nhát ngọt qua mép dán rồi ra thềm để đọc nó. Tôi đă linh cảm sẽ không có tin lành, và quả là như vậy.

Đầu tiên Reiko xin lỗi đă để tôi phải chờ lâu đến thế. Chị nói
Naoko đă vật vă cố viết cho tôi, nhưng lần nào nàng cũng không thể viết xong được.

"Tôi đă bảo để tôi viết trả lời thay cho cô ấy, nhưng hễ tôi nhắc đến chuyện phải trả lời cậu là cô ấy lại khăng khăng rằng đây là chuyện quá riêng tư và cô ấy phải tự viết mới được. V́ vậy mà tôi không viết cho cậu sớm hơn được. Tôi thật t́nh xin lỗi cậu. Hy vọng cậu sẽ bỏ lỗi cho tôi.

Tôi biết chắc cậu đă khổ sở cả tháng ṛng chờ thư hồi âm, nhưng hăy tin tôi, tháng vừa rồi Naoko cũng khổ sở không kém. Cậu phải cố hiểu những ǵ cô ấy đang trải qua. T́nh trạng cô ấy không tốt đâu, tôi phải nói thật như vậy. Cô ấy đang cố hết sức để trụ vững, nhưng cho đến giờ kết quả chẳng khả quan chút nào.

Nghĩ lại, bây giờ tôi mới thấy rằng triệu chứng xấu đầu tiên của cô ấy là mất khả năng viết thư. Nó bắt đầu khoảng cuối tháng Mười một đầu tháng Mười hai. Sau đó cô ấy bắt đầu cứ nghe thấy cái ǵ đó trong đầu. Hễ định viết thư là cô ấy lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện với ḿnh và không thể viết được nữa. Những giọng nói ấy chen vào nỗ lực chọn từ ngữ của cô ấy. Nhưng t́nh trạng ấy cũng chưa đến nỗi nào cho đến lần cậu đến thăm thứ hai, nên tôi đă không để ư cẩn thận. Với tất cả chúng tôi ở đây, những loại triệu chứng này xảy ra theo chu ḱ, hơn kém nhau chút đỉnh thôi. Nhưng trong trường hợp của cô ấy th́ chúng cứ nặng măi lên sau khi cậu ra về. Bây giờ th́ đối thoại b́nh thường thôi cũng là rất khó khăn với cô ấy. Cô ấy không thể t́m được đúng từ để nói, và điều đó đẩy cô ấy vào một t́nh trạng hoang mang khủng khiếp. Hoang mang và sợ hăi. Trong khi đó th́ những "thứ" cô ấy nghe thấy trong đầu cứ ngày một tệ hơn.

Chúng tôi có một buổi điều trị hàng ngày với một nhà chuyên môn. Naoko với tôi và ông bác sĩ này ngồi chuyện tṛ với nhau để cố t́m xem khu vực nào của cô ấy đă bị đổ bể. Tôi đưa ra ư kiến là có lẽ sẽ tốt nếu có thêm cậu cùng dự những buổi này, và ông bác sĩ ủng hộ tôi, nhưng Naoko không chịu. Tôi có thể nhắc lại đúng lời cô ấy như sau: "Tôi muốn thân xác tôi phải sạch hết mọi thứ này khi tôi gặp cậu ấy." Tôi bảo cô ấy rằng đó không phải là vấn đề; vấn đề là cô ấy phải khỏe lại càng nhanh càng tốt, và tôi cố thuyết phục cô ấy, nhưng cô ấy nhất định không chịu đổi ư.

H́nh như đă có lần tôi bảo cậu rằng đây không phải là một bệnh viện chuyên khoa. Tất nhiên là chúng tôi có các chuyên gia y khoa ở đây, và họ điều trị cũng rất có hiệu quả, nhưng điều trị tập trung lại là chuyện khác hẳn. Ư đồ của cơ sở này là tạo ra một môi trường hữu hiệu để bệnh nhân có thể tự điều trị, và như vậy, nói cho đúng ra, nó không bao gồm việc điều trị y khoa. Có nghĩa là nếu t́nh trạng của Naoko vẫn tiếp tục xấu đi, họ sẽ có thể phải chuyển cô ấy tới một bệnh viện khác hoặc một cơ sở y tế khác hoặc ǵ đó không biết. Nói thật, tôi thấy chuyện ấy rất đau ḷng, nhưng chúng tôi sẽ bắt buộc phải làm vậy. Nói thế không có nghĩa là cô ấy không thể quay lại đây để điều trị theo kiểu "nghĩ vắng mặt" ở bên kia một thời gian. Hoặc biết đâu cô ấy lại có thể khỏi hẳn và không cần ǵ đến bệnh viện nữa. Ǵ th́ ǵ, chúng tôi đang làm tất cả mọi thứ có thể được, và Naoko cũng vậy, c̣n bây giờ th́ tốt nhất là cậu hăy hy vọng cho cô ấy b́nh phục được và tiếp tục gửi thư cho cô ấy."

Lá thư đề ngày ba mươi mốt tháng Ba. Đọc xong, tôi vẫn ngồi ngoài hiên và nh́n quanh quẩn ra khu vườn lúc bấy giờ đă đầy vẻ tươi tốt của mùa xuân. Một cây anh đào cổ thụ đang đứng đó, hoa sắp đến ḱ nớ rộ. Một làn gió nhẹ đang thổi tới, và ánh sáng ngày bao trùm mọi vật trong những màu sắc mờ ảo ḱ lạ. Hải âu từ đâu đó mới đảo về nhà, và sau khi cào cào những tấm ván thềm một lát, nó nằm dài xuống cạnh tôi và lăn ra ngủ.

Tôi biết ḿnh nên để tâm suy nghĩ thật nghiêm chỉnh một vài chuyện, nhưng không biết bắt đầu thế nào.
Và nói thật là lúc ấy tôi không muốn phải suy nghĩ chút nào. Chẳng mấy chốc sẽ đến lúc tôi không thể tránh được việc ấy, và bấy giờ tôi sẽ để ra hẳn một thời gian dài tập trung suy nghĩ hết mọi việc. C̣n bây giờ th́ không. Bây giờ th́ không.

Cả ngày hôm đó tôi dán mắt vào khu vườn, nằm dựa gối và vuốt ve Hải âu. Tôi thấy hoàn toàn kiệt sức. Chiều tàn dần, hoàng hôn đă tới, và những bóng tối màu xanh lơ bao bọc cả khu vườn. Hải âu đă biến đi đâu rồi, nhưng tôi vẫn tiếp tục nh́n hoa anh đào đang nở. Trong bóng tối mùa xuân, trông chúng giống như thịt vừa bục ra khỏi da trên những vết thương đang mưng mủ. Khu vườn tràn ngập mùi thịt thối ng̣n ngọt rất nặng. Và chính lúc đó tôi nhớ đến da thịt Naoko. Da thịt đẹp đẽ của Naoko nằm trước mặt tôi trong bóng tối, vô vàn mầm nụ đang bung ra trên da nàng, xanh mét và run rẩy trong làn gió nhẹ hầu như không cảm thấy được. Tại sao một tấm thân đẹp đẽ như thế lại phải mang bệnh đến vậy? Tôi tự hỏi. Sao chúng không buông tha cho nàng?

Tôi vào nhà và kéo màn cửa lại, nhưng ngay cả ở trong nhà cũng vẫn không thoát được mùi vị mùa xuân. Nó tràn ngập mọi thứ từ dưới đất lên cao. Nhưng hương vị duy nhất của mùa xuân mà tôi đang cảm thấy lúc ấy lại là cái mùi thịt thối khăn ghê rợn kia. Giam ḿnh sau màn cửa, tôi cảm thấy một nỗi kinh tởm dữ dội đối với mùa xuân. Tôi căm ghét những ǵ mùa xuân đang dành đợi tôi; tôi căm ghét cái nỗi đau rần rật đến tê dại mà nó gợi lên trong tôi. Tôi đă chưa khi nào căm ghét cái ǵ trên đời dữ dội đến thế.

Ba ngày liền sau đó tôi như đi dưới đáy biển. Tôi không thể nghe người ta nói ǵ với ḿnh, và mọi người nghe tôi cũng khó khăn như vậy. Toàn thân tôi như bị bao bọc trong một thứ màng khiến cho tôi mất hẳn mọi tiếp xúc trực tiếp với thế giới bên ngoài. Tôi không thể chạm vào "họ", và "họ" cũng không thể chạm vào tôi. Tôi hoàn toàn bất lực, và chừng nào c̣n như vậy th́ "họ" c̣n chưa thể với đến tôi.
Tôi ngồi dựa lưng vào tường, dán mắt lên trần nhà. Khi thấy đói, tôi sẽ gặm bất ḱ thứ ǵ vớ được ở xung quanh, uống tí nước, và khi nỗi cám cảnh đau buồn ập đến, tôi lấy rượu whisky để hạ gục chính ḿnh. Tôi không tắm. Không cạo mặt. Ba ngày liền trong t́nh trạng như thế.

Mồng sáu tháng Tư th́ có thư Midori. Cô hẹn gặp tôi ở trường và cùng ăn trưa vào ngày mồng mười khi chúng tôi phải đến đăng kí các lớp học. Tớ tŕ hoăn viết cho cậu thật lâu cho đến lúc hai đứa ḿnh hoà nhau, nên hăy giảng hoà nhé. Tớ phải thú nhận, tớ nhớ cậu. Tôi đọc đi đọc lại lá thư tất cả là bốn lần, mà vẫn không thể hiểu cô đang định nói ǵ với tôi. Nó có thể có nghĩa ǵ mới được chứ? Đầu óc tôi mù mịt hết cả, tôi không thể t́m ra mối liên hệ từ câu này đến câu kia. Tại sao gặp cô ta ngày đăng kí môn học lại làm cho chúng tôi "hoà nhau" Tại sao cô ta lại muốn "ăn trưa" với tôi? Tôi thực sự lạc đường. Trí năo tôi nhăo ra rồi, như bộ rễ sũng nước của một loài cây mọc dưới biển. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn biết là ḿnh phải vùng ra khỏi t́nh trạng đó. Và rồi đột nhiên những lời của Nagasawa trở lại với tôi: "Đừng bao giờ tự trách ḿnh. Chỉ có bọn vứt đi mới làm vậy."

"Ôkê, Nagasawa. Đúng thế," tôi nghe thấy ḿnh nói trong đầu, thở dài đánh thượt rồi gượng dậy.

Tôi giặt quần áo lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đến nhà tắm công cộng và cạo mặt, dọn dẹp nhà cửa, mua thức ăn và nấu một bữa tử tế để thay đổi cho con Hải âu gần chết đói ăn, chỉ uống bia, và tập thể dục ba mươi phút. Trong khi cạo mặt, tôi phát hiện trong gương là ḿnh đă xọp hẳn đi. Hai mắt tôi lồi ra. Măi tôi mới nhận ra ḿnh.

Sáng hôm sau tôi đạp xe một chuyến dài dài, và sau khi ăn trưa ở nhà, tôi đọc lại lá thư của Reiko một lần nữa; rồi suy nghĩ nghiêm chỉnh xem tôi cần phải làm ǵ sau đó. Lư do chính khiến lá thư của Reiko làm tôi khổ sở đến vậy là v́ nó đă phá vỡ niềm tin lạc quan của tôi rằng Naoko đang khá dần lên. Chính Naoko đă bảo tôi, "Bệnh tớ tệ hơn cậu tưởng nhiều: nó sâu rễ bền gốc lắm." Và Reiko cũng đă cảnh báo rằng không thể biết được chuyện ǵ sẽ xảy ra. Nhưng tôi đă gặp Naoko hai lần, và đă có ấn tượng là nàng đang trên đường lành bệnh. Tôi đă cho rằng chỉ c̣n có vấn đề là nàng có đủ can đảm quay lại thế giới thực tại hay không, và rằng nếu nàng làm được thế, cả hai chúng tôi sẽ chung lưng đấu cật trong chuyện đó.

Lá thư của Reiko đă đạp đổ toà lâu đài ảo mộng tôi đă xây trên cái giả định mong manh ấy, chỉ để lại một bề mặt bẹp gí không chút cảm giác nào. Tôi sẽ phải làm ǵ đổ để lấy lại chỗ đứng của ḿnh. Có thể sẽ rất lâu Naoko mới có thể b́nh phục. Nhưng thậm chí sau đó có thể nàng sẽ c̣n thất thường và thiếu tự tin hơn. Tôi sẽ phải thích ứng với t́nh huống mới ấy. Và dù tôi có mạnh mẽ đến mấy th́ chắc cũng không thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề. Điều ấy th́ tôi biết. Nhưng tôi lại chẳng làm ǵ khác được: chỉ biết giữ vững tinh thần và chờ cho nàng khỏi bệnh.

Này Kizuki ơi, tôi nghĩ bụng, khác với cậu, tớ đă chọn sự sống, và sẽ sống đẹp hết sức ḿnh. Cậu thấy khó là đúng rồi. Nhưng nói thật nhé, tớ th́ cũng thế thôi. Thật là khó. Mà tất cả chỉ là tại cậu đă tự vẫn và để Naoko ở lại. C̣n tớ th́ sẽ không bao giờ làm thế. Tớ sẽ không bao giờ, không bao giờ quay lưng lại với cô ấy. Trước hết là v́ tớ yêu cô ấy, và là v́ tớ mạnh mẽ hơn cô ấy. Tớ sẽ trưởng thành. Tớ sẽ thành người lớn. V́ tớ phải vậy. Tớ vẫn thường muốn cứ được là mười bảy hay mười tám tuổi măi nếu có thể. Nhưng bây giờ th́ thôi rồi. Tớ không c̣n là một thiếu niên. Bây giờ tớ đă biết thế nào là trách nhiệm. Tớ không c̣n là cái đứa như thời chúng ḿnh c̣n chơi với nhau nữa. Tớ đă hai mươi rồi. Và tớ phải trả giá để tiếp tục sống.

"Cứt thật, Watanabe, cậu làm sao vậy?" Midori hỏi. "Da bọc xương hết rồi!"

"Tệ đến thế kia à?"

"Quá nhiều chuyện với bà bồ có chồng của cậu phải không, tớ đánh cuộc nào."

Tôi mỉm cười và lắc đầu. "Tớ chưa ngủ với cô nào từ đầu tháng Mười đến giờ."

"Úi! Không thể thế được. Những sáu tháng đấy ông ạ!"

"Cậu nghe tớ nói rồi mà."

"Thế làm sao mà cậu sụt cân gớm thế?"

"Tại lớn lên đấy," tôi nói.

Midori đặt tay lên cả hai vai tôi và nh́n vào mắt tôi với một vẻ mắng nhiếc chẳng mấy chốc đă biến thành một nụ cười ngọt lịm.

"Đúng thế thật," cô nói. "Có cái ǵ đó khác. Cậu đă thay đổi."

"Tớ bảo rồi, tớ đă lớn lên. Giờ tớ đă là người lớn."

"Cậu tuyệt vời thật, kiểu suy nghĩ của cậu ấy," cô nói như thể bị ấn tượng thực sự. "Ḿnh đi ăn thôi. Tớ đói ngấu rồi."
Chúng tôi vào một tiện ăn nhỏ đằng sau khoa văn. Tôi lấy một suất ăn trưa đặc biệt và cô cũng vậy.

"Này, Watanabe, cậu giận tớ lắm phải không?"

"V́ chuyện ǵ chứ?"

"V́ không trả lời cậu, cốt để gỡ hoà mà. Cậu nghĩ tớ không nên thế à?" Sau khi cậu đă xin lỗi và mọi thứ khác"

"Ừ, nhưng đầu tiên là lỗi tại tớ. Nó như vậy mà."

"Chị tớ bảo nhẽ ra tớ không nên thế. Quá ác, quá trẻ con."

"Ờ, nhưng nó làm cậu thấy dễ chịu hơn, đúng không nào, gỡ hoà kiểu ấy?"

"Thôi được rồi, cho qua chuyện đó đi."

"Cậu đang tha thứ cho tớ phải không?" Midori nói.

"Nhưng nói thật đi Watanabe, cậu chưa làm t́nh trong sáu tháng liền cơ à?"

"Không một lần nào."

"Vậy cái lần cậu cho tớ đi ngủ, chắc cậu phải thèm lắm."

"Ờ, chắc thế!"

"Nhưng cậu không làm ǵ, đúng không?"

"Nghe này, cậu là bạn tốt nhất của tớ bây giờ," tôi nói. "Tớ không muốn mất cậu đâu."

"Cậu biết không, nếu cậu cưỡng tớ hôm đó, chắc tớ không chống lại được đâu, tớ kiệt lực đến thế cơ mà."

"Nhưng tớ quá to và quá cứng," tôi nói.

Midori mỉm cười rồi chạm vào cổ tay tôi. "Một lúc trước đó, tớ đă quyết định sẽ tin cậu. Một trăm phần trăm. Cho nên tớ mới yên trí ngủ ngon như vậy. Tớ biết tớ sẽ không sao, tớ sẽ an toàn với cậu ở đó. Và tớ đă ngủ say như chết, đúng không?"

"Đúng quá."

"Nhưng mặt khác, nếu cậu nói với tớ, "Ê, Midori, ḿnh ấy nhau đi, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp mà" th́ có lẽ tớ đă ấy với cậu rồi. Này, đừng có tưởng tớ đang định cám dỗ hay trêu ngươi ǵ cậu nhé. Tớ chỉ đang nghĩ sao nói vậy thôi, hoàn toàn chân thực."

"Biết rồi, biết rồi."

Trong lúc ăn trưa, chúng tôi cho nhau xem giấy đăng kí lớp học của ḿnh và thấy sẽ có chung nhau hai lớp. Vậy là ít nhất tôi cũng sẽ gặp cô hai lần một tuần. Xong chuyện đó rồi, Midori kể cho tôi nghe về cách thu xếp cuộc sống của cô. Lúc đầu hai chị em cô không thể quen được với cuộc sống ở căn hộ. Bởi v́ nó quá an nhàn, cô nói. Họ đă quá quen với việc hàng ngày phải chạy quanh như điên, hết chăm người ốm lại đến trông cửa hàng, hết việc này đến việc nọ.

"Nhưng cuối cùng th́ bọn ḿnh cũng thấy quen," cô nói. "Nhẽ ra chúng ḿnh phải được sống thế này từ lâu rồi - không phải lo lắng đến nhu cầu của bất ḱ ai, chỉ việc nằm dài kiểu ǵ cũng được. Lúc đầu cả hai chị em ḿnh đều thấy bồn chồn, như thể người ḿnh nó cứ lơ lửng trên mặt sàn đến năm sáu phân. Nó không có vẻ thực tí nào, giống như cuộc sống thật không thể là như vậy. Cả hai chị em đều căng thẳng, chỉ sợ mọi thứ lại sắp lộn nhào hết cả."

"Một cặp cả lo," tôi mỉm cười nói.

"Chẳng qua là v́ cuộc sống đă ác với chúng ḿnh cho đến tận bây giờ," Midori nói. "Nhưng không sao. Bọn ḿnh sẽ lấy lại những thứ nó c̣n nợ."

"Tớ cuộc là cậu sẽ được," tôi nói, "v́ tớ biết cậu rồi. Nhưng cậu nói xem, hiện giờ chị cậu làm ǵ?"

"Một người bạn chị ấy vừa mở một tiệm bán các loại phụ tùng phù phiếm cách đây ít lâu. Chị tớ làm ở đó ba lần một tuần. Ngoài ra th́ chị ấy học nấu ăn, đi chơi với chồng chưa cưới, đi xem xinê, oằn oài ra đó, và hưởng cuộc đời," Rồi Midori hỏi thăm tôi về cuộc sống mới. Tôi tả cho cô nghe cách bố trí của ngôi nhà, khu vườn rộng với con mèo Hải âu, và ông chủ nhà.

"Cậu thấy trong ḷng vui vẻ chứ?" cô hỏi.

"Ừ, vui chứ," tôi nói.

"Cậu chẳng lỡm được tớ đâu" Midori nói.

"Tớ biết thế, nhưng cũng tại mùa xuân nữa," tôi nói.

"Và lại c̣n đang mặc cái áo chui đầu bồ đan cho đẹp thế kia nữa."

Tôi giật nay ḿnh và liếc vội xuống cái áo màu rượu vang.

"Sao cậu biết"

"Cậu thật thà quá," Midori nói. "Tất nhiên là tớ chỉ đoán thế thôi! Nhưng mà này cậu có chuyên ǵ vậy?"

"Không biết nữa. Tớ đang cố khuấy lên ít nhiệt t́nh."

"Chỉ cần nhớ rằng cuộc đời là một hộp sô-cô-la."

Tôi lắc đầu mấy cái rồi nh́n cô.

"Có thể tớ không thông minh thế, nhưng nhiều khi tớ không biết cậu đang nói chuyện quái ǵ nữa."

"Cậu biết đấy, họ có nhiều loại sô-cô-la như thế này này, và cậu chỉ thích mấy loại này và không thích mấy loại kia chứ ǵ? Và cậu chén hết những loại cậu thích, những miếng c̣n lại toàn những loại cậu không thích bằng chứ ǵ? Tớ luôn nghĩ đến chuyện đó mỗi khi có chuyện đau buồn. "Bây giờ th́ chỉ có việc chén nốt chỗ kia thôi chứ làm sao đây, và mọi chuyện sẽ ôkê cả." Đời là một hộp sô-cô la như vậy đấy."

"Có lẽ cậu có thể gọi đó là triết học."

"Đúng thế c̣n ǵ. Tớ đă học được nó bằng kinh nghiệm."


o O o
Trả lời với trích dẫn
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post:
hoatigon208410 (07-01-11)