Lưng chừng đêm
Người thức giấc lưng chừng đêm trắng
Dậy loanh quanh ngồi đứng một ḿnh
Con thạch sùng ôm tường tắc lưỡi
Ngọn đèn vàng hiu hắt chênh chênh
Ḷng có chút ǵ như chếnh choáng
Hồn chơi vơi đôi mảnh mê trùng
Nghe đường ray nghiến tàu khuya vắng
Đêm chợt tràn cơn sóng mông lung
Hơi lạnh thấm thốt nhiên cô quạnh
Kéo rèm buông rồng rộng căn pḥng
Người bên ấy chắc là đuơng mộng
Cuộc rượu chiều ấm đủ đông phong
Ai c̣n đợi bao giờ nữa vậy
Mà im thinh ôm giữ riêng phần
Người tóc đă phai màu... c̣n kịp
Hẹn thề nào trầu rượu tay dâng
Ḷng chừng biếng, nhớ nhung lởt phớt
Bàn chân chừng dờm dợm hoang mang
Ừ có lẽ thời gian màu nhiệm
Phủ lên tim quên nhớ bụi vàng
Thôi đừng nghĩ những điều khó nghĩ
Ôm đêm vào ru giấc đi thôi
Ừ đă biết trần gian trầm lụy
Th́ che tay vuốt mặt nhẹ cười...
PL 30.11.2018