VẨN VƠ THÁNG 7
đâu có phải sống đời là bất tử
khi nhân gian chẳng đến gọi nhau cùng
đâu có phải bước đi là lữ thứ
dấu vết hôm nào đă nhạt chuyến mông lung
người đă tặng từng sát na ơn huệ
từng nhát dao trên giọng điệu yếu mềm
ta sống sót gục đầu lên kinh kệ
chuỗi khôn cùng chẳng có một ḍng tên
người đă tặng từng oái ăm mật ngọt
những đan xen ḥ hẹn vội vàng
như ngày lạ lời yêu người vội rót
ta theo về rất mực hoang mang
xin tạ lỗi cùng bài thơ rêu cũ
đă nương theo ngủ gục chốn bơ vơ
có thức tỉnh gặp người xin nhắn nhủ
luyến lưu ǵ một gă thích làm thơ
|