Lạnh
Đường về sương buốt canh thâu
Đèn đêm soi những mái đầu phênh vênh
Phố khuya sỏi đá gập ghềnh
Bước chân du tử lênh đênh giữa đời
Hẻm sâu không một tiếng cười
T́nh xa hun hút đời người quạnh hiu
Đêm về đầu xóm tịch liêu
Chia ly ngấn lệ,mến tŕu khóc nhau
Sương đêm bủa khắp mái đầu
Rung lên tia mắt ngàn câu êm đềm
Đêm xưa trăng chẳng soi thềm
Lời yêu chưa thốt,môi mềm c̣n rung
Từ giờ đến lúc lâm chung
Th́ người vẫn măi mông lung với người
PD
|