Chủ đề: Phút b́nh yên
Xem bài viết riêng lẻ
  #302  
Cũ 21-03-13, 06:24 PM
hoabeodai hoabeodai đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 1.191
Thanks: 9.477
Thanked 4.572 Times in 1.144 Posts
Mặc định

Chị năm về chơi
Cả nhà ríu ran,không khí yên b́nh của gia đ́nh bị xáo trộn bởi cái sự mừng người “về từ nơi hông xa lắm”…
Mẹ làm ṣ huyết rang me đăi con gái cưng, ây da! Cả nhà măm 5kg ṣ cũng chưa bơ bèn, mẹ đăi thêm một nồi nghêu hấp xả, cuối cùng là món thịt luộc cuốn bánh tráng, đẫy bụng.
Tối, cả nhà ra sân tiếp tục măm và tán dóc, bánh chuối hấp được cắt thành từng miếng nhỏ h́nh tam giác xinh xinh, ng̣n ngọt chấm nước cốt dừa béo ngầy ngậy,chẹp chẹp…3 xửng bánh nhanh chóng chui hết vào dạ dày của đám vịt giời.
Nằm lăn ra giữa chiếc chiếu nghếch mắt nḥm trời, con bé cháu chuyển hệ ông ổng: “Bầu trời không sao thưa, đường lầy ướt ngơ tối, ….”.Tôi cố gắng lắm nhưng không ḱm được, cười váng, chị hai nhận xét: “ Nhỏ này hát bài này thua “cá lù đù!”.Bị gọi đúng tên tộc, “cá lù đù” hơi lẫy nhưng v́ được khen nên… nở mũi ca ngợi tài năng của ḿnh: “ Ấy! hát bài này phải t́nh cảm, giọng phải ướt như mưa mới …thấm, dầy nè…” Quả thật chị cá hát …được, cả nhà nghe…
Bỗng chị năm kêu lên: Mọi người nh́n ḱa! Tất cả quay theo hướng chị năm chỉ: trăng đêm khoác một chiếc áo đỏ au từ từ lặn xuống phía chân trời. Lâu lắm rồi tôi mới được thấy lại màu sắc lạ lùng huyền diệu của trăng đêm, tôi nh́n như thôi miên vào ánh trăng,tất cả im lặng nh́n trăng. Chị “ cá lù đù” nói khẽ: “ Nè! Cả nhà c̣n nhớ cái chuyện Mỹ Oanh nói ngọng không?” Không gian vỡ ̣a sau lời gợi của chị tư, kỷ niệm về người cha yêu dấu len vào ḷng tôi,nḥe ướt…
Ngày đó tôi mới chừng 7 tuổi,chị năm khoảng 12. Mỗi đêm, năm chị em cùng ngồi vào cái bàn chung ai học th́ học, ai làm bài tập th́ làm, đặc biệt, là chỉ học thầm chứ không đọc ra tiếng để đảm bảo im lặng cho người khác…tư duy. Ba ngồi bên cạnh xem bài hết đứa này đến đứa kia, làm bài tập xong nộp lại cho Ba kiểm tra, học bài xong trả bài cho Ba kiểm tra…cứ thế, ai được Ba gật đầu ô – xờ - kê là xong phận sự, được quyền tung tăng ra sân. Hôm đó, chị năm học bài giỏi nhất, trả bài rốp rốp Ba duyệt cái…rụp cho ra sân chơi, tôi cũng nóng ḷng nên nhẩm nhanh bảng cửu chương và cũng được Ba gật đầu, mở cửa. Chạy ào xuống nhà dưới, hai chị em khệ nệ bê chậu sành ra sân đổ nước đầy rồi lấy cái gương to nhè nhẹ đặt vào chậu để xem bảy sắc màu tuyệt đẹp của ánh trăng, đây là tṛ tôi và các chị rất thích. Trong khi tôi “đắm đuối” nh́n sâu vào cái màu sắc óng ánh của ánh trăng trong chậu th́ chị năm – quá hứng thú – vừa nhảy vừa hét: “Ôi ôi ông trăng,ông tăng đẹp quá!”. Sau đó, chị năm vỗ tay và hát liên thanh: “ Ông tăng ṭn sáng tỏ, soi rơ sân nhà em…”.Cửa mở, Ba nghiêm nghị gọi chị năm: “ Con mới hát ǵ hát lại cho Ba nghe”. Cô nàng có lẽ sung sướng v́ được Ba quan tâm nên không ngại ngùng… rống “ Ông tăng ṭn sáng tỏ…”. Ba lại gọi tôi: “ bé Hiền, đọc cho Ba nghe câu chị con mới hát”. Tôi vô tư: “Ông trăng tṛn sáng tỏ”.Ba quay sang chị năm: “ Con có thấy con sai chổ nào không?” chị năm ngớ ra: “Dạ không!”. “Con đọc cho Ba coi nè : một trăng,hai trăng ba trăng…”.Chị năm nhanh nhảu: “Một tăng hai tăng ba tăng…”.Ba bảo tôi vào nhà mang cây roi keo ra, lúc này chị năm đă biết cái lỗi của ḿnh là…đả đớt. Hoảng hốt, chị chàng năn nỉ: “ba ui, cho con đọc lại”. Ba nghiêm khắc: “ Con ngồi xuống tập đọc cho Ba, trờ, trờ, trờ…cong lưỡi lên rồi x́ hơi ra, trờ…”’
Khổ thân nàng năm, nàng ta …rặn từng chữ theo Ba : “Trờ ,…trờ…tờ…” .Ba kiên nhẫn:" nè! Cong đầu lưỡi lên đốc giọng, đánh mạnh hơi ra như con khạc ấy, trờ…”. Chị năm toát mồ hôi tập theo, càng tập càng...ngọng. Ba nhịp roi nghiêm giọng: “ Con đếm từ một trăng đến mười trăng, đọc chậm từng chữ, đọc sai một lần là phạt ba roi. C̣n con – Ba gọi tôi – Lấy cái dĩa bàng lớn đặt lên đầu, đứng thẳng lưng tập đi cho thong thả coi nà”. “Nhưng mà con…” Ba trừng mắt : “ Con gái đi như chạy, cổ rụt, tay tung tẩy là hư, mau lấy cái dĩa ra đây”. Tôi miễn cưỡng đi lấy dĩa, cái dĩa to đùng bằng sành mà Ba bắt tôi…đội trên đầu đi tới đi lui chùi ui chắc là rớt cái “bụp”, nhưng có bể dĩa th́ xin mẹ chắc mẹ cũng tha, đáng sợ là ngọn roi của Ba đang …đói đít…híc, tôi nào có muốn đi khom, nào có muốn cổ rụt,tay tung đâu kia chứ? Nó …quen vậy biết làm sao? Nghĩ đến cái cực h́nh "đội đĩa" tôi thật hoảng, nhưng lệnh của Ba nào dám trái, bần thần ôm cái dĩa đưa ra, Ba bảo đứng yên thẳng lưng thẳng cổ và…đặt cái vật oan nghiệt lên cí đầu của tôi, Ba bảo tôi bước đi từng bước nhẹ nhàng, tay đánh đằng xa dịu dàng, sau cho bước chân và đánh tay trước sau phù hợp, ba chỉ vào tôi bảo chị năm: “ Con xem em đi một bước, con đọc “ một trăng “, cứ thế tập đọc đến khi nào không c̣n ngọng líu ngọng lo nữa th́ nghỉ.” Ba mắc vơng nằm, vừa nh́n tôi tập đi vừa lắng nghe chị năm tập đọc.Tôi đi như em bé ,ḷ ḍ hụp hưỡi…Ba mắng “ tay đánh đằng xa thong thả coi nà, thẳng lưng lên”. Tôi mím môi mím lợi …bước, trong ḷng thầm tủi cho ḿnh, tôi không biết ḿnh rụt cổ, cũng không thấy ḿnh kḥm lưng, sao Ba lại thấy mà “bắt” tôi tập khổ tập sở thế này? híc…tủi thân quá! Nhưng mà v́ cái roi trong tay Ba, nên tôi chỉ có một cách là….nhẹ nhàng bước đều bước mà thôi.
Chị năm c̣n khổ hơn ,nàng ta gồng người rặn từng chữ, mặt đỏ theo từng tiếng phát âm: “ Một tră…ăng, hai tră..ăng, ba tră…ăng…”.Cứ mỗi một tiếng đúng, Ba khen : “Giỏi”. C̣n tôi cứ như h́nh nộm, chân nhấc lên đặt xuống nhè nhẹ, nhiều lần suưt rơi cái dĩa, tôi đưa tay giữ th́ Ba…đằng hắng. Chị hai, chị ba, chị tư đứng xem hai chị em tôi, lại c̣n trêu chọc: “ H́ h́,công chúa đội dĩa, công chúa nói ngọng…” Thật sự lúc đó, tôi thấy ghét vô cùng mấy bà chị của tôi. Cuộc tập dượt gian khổ cũng kết thúc, khi tôi toát mồ hôi nhễ nhại rên rỉ : “ ba ơi con mơi lưng dữ rồi, chịu hết nổi…hu hu…”. Ba gật đầu, chỉ chờ có vậy, tôi lấy cái vật khủng khiếp trên đầu xuống ngồi phệt ra sân khóc, mặc kệ tôi khóc ,Ba lạnh lùng ra lệnh: “ Từ tối mai, học bài xong, con ra sân …đội dĩa tập đi cho Ba ,khi nào hết rụt cổ th́ Ba cho dừng”. Lời của Ba đă …phán tôi nào dám căi, mặc cho tay chân mơi đứ đừ. Riêng nàng năm …bị lănh mấy roi, cái tội : “một trăng, hai trăng, ba trăng…..mười…tăng”
Từ sau đêm đó, tôi và chị năm ráo riết…học, cuối cùng, cả hai chị em đều được Ba cho qua …phà, mừng rơn! Chị năm, nhờ có giọng đọc truyền cảm, chị được nhà trường chọn vào Đội Phát Thanh Măng Non, sau này chị c̣n tham gia vào chương tŕnh phát thanh Thanh Niên của Đài Truyền Thanh Huyện. C̣n tôi, vào cấp 3, đằm thắm trong tà áo dài nữ sinh, tôi đến lớp không chút mặc cảm. Khi bị thầy chủ nhiệm…bắt dự thi “ Nữ sinh duyên dáng” và được giải, người đầu tiên tôi nhớ là Ba, tôi có được niềm vui, có được sự tự tin và giải thưởng hôm nay tất cả là nhờ công ơn của Ba tôi.
Đêm nay cũng trăng, cũng mảnh sân nho nhỏ,nhưng chúng tôi chỉ c̣n có thể gặp Ba trong hoài niệm. Những phút giây được Ba dắt d́u vẫn măi là ánh đèn soi bước cho đàn con trên đường đời c̣n nhiều gian khổ. Ba vẫn hiện diện bên tôi dù người đă đi xa hơn 20 năm trôi...

Lần sửa cuối bởi hoabeodai; 21-03-13 lúc 06:41 PM
Trả lời với trích dẫn
The Following 10 Users Say Thank You to hoabeodai For This Useful Post:
Cá chuồn (06-04-13), CM4Q (28-03-13), hahaha (21-03-13), kiều thành (26-03-13), Lan Hương (22-03-13), nguyenxuan (23-03-13), Nhím con (21-03-13), phale (25-03-13), Trương Nữ Hương Thủy (22-03-13), tra sua (27-03-13)