TÌNH BỌ XÍT II
những chuyện tình yêu khá phũ phàng
dù tàu đã chuyển bánh sang trang
Thái Bình nay hết người bị gậy
mà sao tôi vẫn cứ nhớ nàng
nàng hay váy ngắn ít mang quần
Mỗi lần dạo bước, nhởn nhơ chân
Lòng tôi bão nổi mà không gió
Nửa muốn thổi bùng, nửa gian truân
Nàng bảo mùa đông lạnh lắm rồi
Các anh hãy sắm nhíp gắp thôi
Tôi ước giá như nàng thổi giúp
Có khi "nó" tồn tại trên đời
tôi bảo nàng ơi vén áo ra
để tôi xem thử quít hay là...
nàng bảo tiên xư thằng mất nết
liệu hồn cẩn thận chị mày nha
nàng lên phố thị để la cà
rít từng hơi thuốc rất phê pha
lưng nàng xăm kín hình ong bướm
nàng bỏ rơi tôi, bỏ quê nhà
tôi khóc rưng rưng mấy tháng trời
đau đớn mà chả thốt nên lời
cô gái năm xưa nhà bên cạnh
dễ nhìn, dễ tính, lại khó xơi
|