Chủ đề: Chuyện Đời Tôi
Xem bài viết riêng lẻ
  #36  
Cũ 17-06-12, 08:38 PM
lehong lehong đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 1.198
Thanks: 0
Thanked 1.910 Times in 853 Posts
Mặc định

TRƯỚC MẶT TỬ THẦN

Hồi sáng nầy mình mới ghé bệnh viện để lấy máu thử nghiệm như thường lệ, về nhà cơm nước xong rồi nằm nghỉ . Đến khoảng 7 giờ tối thì chuông điện thoại nhà bỗng reo vang, con gái mình đứng gần đó nghe tiếng thoại. Phía bên kia đầu dây là tiếng nói của cô y tá ở bệnh viện Mount Sinai báo cho biết là hiện có một lá gan phù hợp với mình và hỏi mình có đồng ý thay hay không ? Nếu thuận phải chờ cô ấy xem xét lại cẩn thận và báo cho mình biết.

Sau độ 5 phút kiểm tra cô y tá bảo mình nhập viện gấp để làm thủ tục thay gan.

Nghe được tin nầy mình nửa mừng, nửa sợ : Mừng là nếu cuộc phẫu thuật thành công thì hi vọng mình sống sẽ kéo dài hơn. Còn sợ là nếu thất bại thì đây là ngày cuối cùng của đời mình

Cũng có vài trường hợp bộ phận thay thế không được mấy phù hợp nên một số người sau năm, bảy tháng là phải nhập viện trở lại. Hôm đi rút nước trong bụng mình đã gặp một người bị tình trạng như vậy. Vì vậy việc thay gan cũng lành nhiều rủi ít tùy vào tài của Bác sĩ và bộ phận của người hiến tặng có nhiều điều kiện phù hợp với người nhận hay không ?

Chú rể tương lai cùng đứa con gái của mình lái xe đưa mình vào bệnh viện cho kịp lúc

Bệnh viện nầy nỗi tiếng về thay bộ phận con người trong những năm vừa qua, là một trong bốn bệnh viện lớn nhất nước Mỹ. Tuy nhiên vừa qua cũng có một sự cố do lỗi của toán phẫu thuật khiến một người thay thận phải lìa đời. Bệnh viện đã họp bàn rút tỉa kinh nghiệm nghề nghiệp và quyết không để ra tình trạng xấu như vậy.

Bắt đầu công việc Y tá đưa mình vào phòng để lọc máu, thời gian kéo dài cũng gần đến sáng . Sau đó họ lại đưa vào phòng kiểm tra lần cuối cho thật chính xác về tên họ, ngày tháng năm sinh.
Rời phòng kiểm tra y tá đưa thẳng mình vào phòng mổ , ê kíp phẫu thuật đã có mặt đầy đủ

Nhìn ánh đèn mờ trong phòng nhưng sao trong lòng mình không thấy gì lo sợ, bởi mình nghĩ tử thần đã quanh quẩn mình từ lâu , hôm nay là ngày họ dẫn đi hay phải tạm lánh xa mình qua tay nghề của các bác sĩ hiện diện

Người Y tá gốc người Trung quốc nên khi nhìn mình họ nhầm lẫn là người đồng hương nên ríu rít hỏi chuyện. Khi biết mình là Việt Nam, họ đổi qua Anh ngữ dùng năm ba câu hỏi chuyện về gia cảnh của mình. Họ buộc hai tay và hai chân mình vào thành giường và bắt đầu cho thuốc truyền vào mạch máu. Chỉ năm ba câu hỏi thăm là mình không còn biết gì nữa. Thuốc mê đã ngấm sâu vào cơ thể bệnh hoạn. Mình đi vào giấc ngủ.triền miên.....

......Lehong......


( Thành thật cảm ơn tất cả bạn đọc đã có lời hỏi thăm và chúc sức khỏe cho Lehong)

Lần sửa cuối bởi lehong; 17-06-12 lúc 08:44 PM
Trả lời với trích dẫn
The Following 5 Users Say Thank You to lehong For This Useful Post:
Cá chuồn (18-06-12), hoabeodai (17-06-12), hoatigon208410 (17-06-12), Nhím con (19-06-12), úm_bala (26-07-12)