Duyên Phận Chưa Tṛn-Thơ Phiêu Dao
T́nh thủa trước như dàn tranh phong thủy
Có đôi hồn ẩn nấp chốn thâm khê
Mê nhau măi mà quên đời phù thế
Anh tiều phu,em thiếu nữ sơn khê
V́ buồn gió nên hoa gầy trăng lạnh
Bốn mùa thơ tàn tạ giữa thời gian
Anh vẫn bước với lời ca sáo rỗng
Khói lênh đênh bên cảnh núi mơ màng
Rồi hai ngả chia đôi từ thủa ấy
Anh lụy t́nh,em rạo rực vàng son
Ḷng băng giá theo cùng ngày tháng héo
Và h́nh như duyên phận chửa vẹn tṛn
Phiêu Dao
|