Xem bài viết riêng lẻ
  #2  
Cũ 10-01-11, 01:45 PM
Avatar của hoatigon208410
hoatigon208410 hoatigon208410 đang ẩn
CM Tứ Thập Nhất An
 
Tham gia ngày: Oct 2010
Đến từ: Nơi sự sống nảy sinh từ cái chết....
Bài gửi: 3.436
Thanks: 36.522
Thanked 8.963 Times in 3.491 Posts
Gửi tin nhắn qua Yahoo! tới hoatigon208410
Mặc định

Phần 1


Giữa cánh đồng phía nam Hà Nội nhô lên một lùm cây um tùm, rậm rạp. Ẩn trong đó là một ngôi đền nổi tiếng linh thiêng. Ngày rằm, mùng một, những người sùng bái tín ngưỡng lui tới tấp nập cúng lễ.

Ngôi đền nằm bên ḍng sông Tô Lịch, con sông có hàng ngh́n năm lịch sử, mang nhiều truyền thuyết thần ḱ. Chung quanh ngôi đền trải ra bạt ngàn một màu xanh tươi mát. Những rặng mía Lừ xanh thơm mùi mật, những luống bắp cải cuộn chặt màu xanh dịu dàng, những củ su hào tṛn căng phủ phấn trắng xanh, những chiếc hoa lơ trắng sáp giữa vồng lá biếc xanh khoẻ khoắn. Từ khi tiếng súng vang động nội thành Hà Nội và ngày càng bùng lan dữ dội, đền Lừ tắt nguội đèn hương. Màu xanh chết dần trên cánh đồng hoang dại. Tin đồn về những bóng ma xuất hiện ở đền Lừ truyền đến các làng quanh vùng gây nên bao điều kinh hăi. Người ta nói, đêm đêm, nhất là những đêm mưa rét, từng tốp bóng ma lớn bé, đàn ông, đàn bà lũ lượt kéo về tụ tập quanh đền, lượn lờ nhảy múa hoặc ngồi dựa vào nhau khóc than thảm thiết. Người ta quyết đoán rằng đó là oan hồn của đồng bào chạy tản cư bị bom đạn giặc Pháp giết hại hiện lên báo oán. Người ta kể cho nhau nghe, vào lúc trời đă sáng rơ mặt người, vẫn c̣n những bóng ma đen trũi ḅ lên ngọn cây gạo cao tít sau đền, ngồi đung đưa như đánh vơng hàng tiếng đồng hồ. Đền Lừ bỗng trở nên rùng rợn, xa lạ.

Đêm nay, ở đền Lừ bỗng lại xuất hiện nhiều bóng đen bí hiểm, trong đền thỉnh thoảng loé lên một tia đèn pin rất mảnh. Ánh đèn sáng khoảnh khắc, rọi nhanh lên tấm bản đồ trải dưới đất. Có những tiếng x́ xào nho nhỏ... Từ cửa đền Lừ vụt ra năm bóng đen, nối hàng một, bước b́ bơm trên bờ ruộng mấp mô láng bùn trơn tuột. Bầu trời như chiếc vung khổng lồ úp chụp màu đen xuống mặt đất. Mưa rây hạt đều đều, sang xuân rồi mà vẫn dai dẳng cái rét của mùa đông. Từng đợt gió lạnh ào về, xoáy vào những cột điện xiêu vẹo giữa đồng, phát tiếng rít vi vu đơn điệu, huyền bí. Phía Hà Nội hắt lên một quầng sáng điện đỏ bầm. Ở đó, chốc chốc lại rộn lên từng loạt súng máy ùng ục, xen lẫn tiếng nổ uỳnh oàng như trống cầm canh vang vọng.

Bóng đen đi đầu thỉnh thoảng dừng lại định hướng, mấy người sau lỡ bước xô giúi vào nhau. Đường bờ ruộng quanh co gấp khúc, bùn trơn nhầy nhụa, nhưng không ai lội tắt xuống ruộng trồng màu để chọn lối đi dễ dàng. Đôi lúc, một người trượt chân ngă lộn xuống một luống rau đă đâm vồng già cỗi, vội vùng ngay dậy, lấy tay nâng nhẹ những cây rau bị đổ để xoá dấu vết.

Đến một cái g̣ nổi chi chít mồ mả, bỗng người đi đầu dừng lại, cúi lom khom nh́n về phía trước, cả năm bóng đen cùng ngồi thụp xuống. Có tiếng khịt khịt mũi, tiếp theo là một giọng nói th́ thào:
- H́nh như có mùi thuốc lá thơm?

Im lặng giây lát...
- Thăm ḍ xem!

Một bóng đen đứng vụt dậy, dang tay vung mạnh về phía trước. Ḥn đất rơi bịch xuống ruộng. Im lặng.
- Ngửi nhầm đấy, đi đi thôi! Chú ư đề pḥng cả trạm cảnh giới của ta nữa đấy.

Năm bóng đen lại băng ḿnh len lỏi giữa đám mồ mả, rồi mất hút như hoà tan trong đêm tối.

Dẫn đầu đội h́nh là một chú bé tóc húi cao dựng đứng. Chú có cái nốt ruồi đen bên mép, miệng lúc nào cũng như sắp cười. Đang đi dẻo chân, chú bị người đi sau kéo áo, hỏi nhỏ:
- Chức này, có phải lửa kia không?

Theo tay bạn chỉ, Chức thấy một đốm lửa xanh chập chờn phía trước. Ra vẻ dày dạn và từng trải, Chức nói:
- Ma trơi đấy! Lửa không nhảy múa thế đâu. Cứ đến gần là nó biến mất. Kệ nó!

Chức biết rơ cậu Tâm này c̣n tin có ma và rất sợ bóng tối, nên trả lời trêu bạn. Quả nhiên Tâm bước chậm lại, đi nép vào chú bé thứ ba, nói thầm:
- Thân ơi, ma mày ạ! Tao... đái ra quần rồi.

Thân đẩy tay vào lưng bạn:
- Đi đi! Mót th́ nhịn chứ lị, chưa chi đă “quấn ra đài”.

Nghe Thân nói, Tâm thấy ngượng, hai mang tai nóng ran, cái ngứa lan tới đỉnh đầu...

Trong quá tŕnh chuẩn bị cho chuyến đi đêm nay, Tâm cùng đồng đội đă căi lí cả buổi về việc nên đi ngày hay đi đêm.
- Đi đêm là lén lút vụng trộm, nhỡ địch tóm được th́ bảo thế nào cho nó tin? Cứ đàng hoàng xuyên quốc lộ số Một mà về, làm như những đứa trẻ lang thang lạc mất bố mẹ lại hoá hay.

Lí lẽ ấy của Tâm tưởng như đứng vững, nếu không có Chức nhảy vào cuộc tranh luận. Chức nói bốp chát:
- Tớ nói thật, dù là v́ nhiệm vụ đi nữa cũng đừng vỗ ngực ta đây “dinh tê” về tề. Thế nhục lắm, giấu mặt vẫn hơn. Mấy lại cánh ḿnh không phải chỉ tránh con mắt của địch. Tớ xin hỏi, đi ban ngày mà bị công an cảnh giới của ta bắt giữ th́ cậu khai ra sao nào?

Thân nh́n vào Tâm, thêm vào một câu:
- Đằng ấy quên à, mang một chiếc bút ch́ xanh đỏ, một mảnh gương con mà c̣n bị du kích nghi là ám hiệu với giặc. Thế mà đằng ấy đ̣i công khai “dinh tê” ban ngày th́ to gan thật.

Tâm nín thinh và phút chốc xoay ngược hẳn lại quan điểm của ḿnh, cậu ta tuyên bố:
- Không phải tớ sợ ma ǵ hết. Tớ sẽ xông pha đêm tối cho các đằng ấy biết tay.

Bây giờ là lúc thử nghiệm lời tuyên bố ấy, mà lại bị bạn đánh giá sợ ma đến đái ra quần th́ chẳng c̣n thể thống ǵ nữa. Giá như lúc khác, Tâm gân cổ ngay: “Tớ mà sợ ma à, đừng khinh!”, nhưng bây giờ Tâm lặng im, bỏ mũ nồi găi đầu sồn sột.

Bất chợt, từ phía trái hướng đi, vun vút lao lên ba quả pháo sáng. Hoàng Quyên đi sau cùng vượt lên vài bước nói như ra lệnh:
- Tản nhanh, ngồi xuống!

Ánh sáng loang loáng huyền ảo soi rơ mớ tóc bù xù hơi quăn và nét mặt b́nh thản của Quyên.

Tâm ngồi cạnh khẽ làu bàu:
- Đốt sáng cho đỡ sợ du kích chứ ǵ. Quân nhát như cáy.

Nói rồi Tâm lại găi đầu.

Biết bạn vẫn giận v́ câu nói đùa vừa rồi của ḿnh, Thân nhích gần Tâm, làm lành:
- Mai vào trong ấy, tớ lại kiếm nhựa chuối xanh xát cho đằng ấy vài bận nữa là khỏi.

Tâm bị hắc lào bạch biến ăn trụi từng mảng tóc tṛn xoe, suốt ngày cu cậu cứ sùm sụp chiếc mũ nồi trên đầu. Chẳng là hồi làm trinh sát mặt trận khu Mê Linh, Tâm thường ngâm ḿnh dưới ao, đội bèo tây lên đầu để quan sát t́nh h́nh địch. Lúc về cậu ta chẳng chịu tắm gội sạch sẽ, nên ngứa ngáy sinh bệnh. Thương bạn, hằng ngày Thân vẫn lấy nhựa chuối tiêu xanh bôi chữa cho Tâm. Đôi bạn rất thân nhau, có miếng ǵ cũng chia đôi cùng ăn. Tâm mười hai, kém Thân một tuổi nhưng bé loắt choắt và thấp hơn bạn một cái đầu. Tâm phải bán báo kiếm ăn từ năm chín, mười tuổi, sau Cách mạng mới được cắp sách đến lớp b́nh dân. Thân là con một viên chức thất nghiệp nên chỉ được học đến lớp ba th́ phải bỏ dở v́ thiếu tiền đóng học phí. Thân trắng trẻo, hai má phúng phính như đắp bột.

Mấy quả đèn dù hạ thấp dần, từ sáng chói chuyển sang vàng ệch, đỏ lừ rồi tắt ngấm. Bóng tối choàng xuống rất nhanh.

- Đi thôi, Chức! - Tiếng Hoàng Quyên giục.
- Tớ cóc nh́n thấy ǵ cả. Tối om om như hũ nút ấy. - Chức nói và lấy tay vỗ vào mắt.

Quyên bước lên định dẫn đầu th́ bỗng thụt hẫng một cái. Quyên cố rút chân này, chân kia lại lún xuống, người cứ thấp dần, thấp dần. Quyên khẽ kêu:
- Bỏ mẹ rồi, sa lầy các cậu ơi!

Chú bé đi thứ tư tên là Thụ, chạy lên nói:
- Đáng lẽ phải chờ một lát cho quen mắt hăy đi, đằng ấy chỉ được cái xông xáo.

Giọng Quyên từ băi lầy vọng lên đĩnh đạc:
- Tớ sẽ rút kinh nghiệm sau, c̣n bây giờ các cậu phải kéo tớ lên đă chứ!

Chẳng cái ǵ có thể làm cho Quyên mất b́nh tĩnh. Mười sáu tuổi mà đạo mạo, chững chạc như người lớn.

Bốn chú bé níu lấy nhau làm thành một sợi dây vững chắc kéo bạn lên. H́ hục măi, Quyên mới thoát nạn, khắp người bê bết những bùn đặc quánh, tanh lợm.

Mưa nặng hạt dần, nước ào ào trút xuống. Trời đất hoà chung một màu hắc ín. Quầng sáng điện biến mất. Năm người chụm lại giữa đêm mưa nhưng không ai cảm thấy rét.

Chức lên tiếng nói đùa:
- Cứ như trong chum thế này, khéo vào nhầm đồn “quan lớn” th́ om xương.

Thụ át giọng liền:
- Cái thằng lém, lúc nào cũng tếu được!

Chung quanh tối như bưng, Hoàng Quyên lo lắng. Mất phương hướng lúc này th́ gay thật. Cả tổ đă lọt vào giữa vùng tranh chấp ngoại thành; không thận trọng, rất dễ đụng phải đồn bốt giặc. Với trách nhiệm tổ trưởng, Quyên không thể để đồng đội đứng măi ở đây. Trời sắp sáng, nhiệm vụ mở đường sẽ không hoàn thành.

Tiếng Quyên hỏi rắn rỏi:
- Các cậu nghĩ xem có cách nào t́m ra phương hướng không?

Tất cả im lặng. Mưa đổ nước xối xả. Gió thổi nhẹ. Làm sao t́m được phương hướng? Thân bột dè dặt nói:
- Có vườn cây to th́ tuyệt. Cây to, các cậu biết chứ, sờ gốc khắc biết hướng đông, hướng tây. Thầy giáo tớ bảo thế!
- Thế thầy giáo cậu có dạy cách t́m chỗ có cây to để đến sờ gốc không? - Tâm bạch biến chèn ngang một câu làm Thân cụt hứng.

Nghe tiếng thằng em ruột của ḿnh, Thụ lên giọng anh, mắng:
- Tâm, mày là chúa vặn vẹo. Thằng ranh!

Thụ và Tâm là con một gia đ́nh lao động nghèo ở băi Phúc Xá. Cũng như em, Thụ lăn lộn kiếm sống từ nhỏ. Nước da chú sạm đen màu khắc khổ. Mười bốn tuổi mà Thụ chưa hề một lần cắp sách đến trường. Sau Cách mạng, nhờ phong trào xoá nạn mù chữ, Thụ mới biết đọc biết viết.

Thấy đồng đội cùng bí, Hoàng Quyên nêu ư kiến:
- Khu vực này đều rất quen thuộc với chúng ḿnh, chỉ phải cái trời tối quá. Tớ đề nghị, Chức ngồi lại đây giả làm tiếng ếch kêu giữ hướng tập hợp, c̣n tất cả toả đi thăm ḍ địa h́nh. Nhớ đừng lao vào chỗ nó vừa bắn pháo sáng. Khoảng nửa giờ sau, ta cùng quay về đây. Các cậu có đồng ư không?

Toàn tổ nhất trí. Quyên tiếp:
- Nghe cho kĩ kẻo nhầm nhé. Chức đâu, thử đi!
- Ộp, uôm... ếch ộp! Ộp uôm... ếch ộp! - Chức khum tay lên miệng làm luôn một tràng y như thật.

Lúc này mọi người mới thấy tài vặt của Chức lém quả là lợi hại. Mà Chức tài thật. Cậu ta cất tiếng gáy, gà gáy theo dồn dập; cậu ta sủa, chó đua nhau “gâu gâu” inh ỏi.

Quyên hỏi:
- Rơ cả chưa?

Mọi người cùng đáp:
- Rơ!

Bốn bóng đen tản về bốn ngả, biến mất. Chức ngồi co ro giữa đồng không vắng lặng, khum bàn tay che vành tai nghe động tĩnh. Nhớ lại cuộc họp toàn đội Bát Sắt tuần trước, trong ḷng Chức rộn ràng, phấn chấn...
Hơn hai chục đội viên Bát Sắt cùng đội trưởng Xuân Phương (1) đă ngồi tề chỉnh dưới mái đ́nh làng Huỳnh Cung (Thanh Tŕ, Hà Nội), nhưng cuộc họp vẫn chưa bắt đầu. Vài đội viên được cử canh gác không cho người lạ vào đ́nh. Điều đó làm ai nấy thầm đoán sẽ có một sự kiện quan trọng trong cuộc họp này. Bỗng cả đội dồn mắt nh́n một cán bộ mặc quần áo nâu, đeo kính trắng, sắc mặt hồng hào, nhanh nhẹn bước vào. Tiếng x́ xào nổi lên:

- Anh Cả...
- Anh Cả về chủ tŕ cuộc họp.

Mọi người lắng nghe như nuốt từng lời anh Cả:
- Các em thân mến, việc quân ta rút khỏi thủ đô là nhằm bảo toàn lực lượng chiến đấu lâu dài. Thành phố Hà Nội từng thấm máu đồng bào và chiến sĩ ta, đang bị kẻ thù giày xéo. Nhiệm vụ của chúng ta là phải t́m đường trở lại, nắm nhân dân, dựng cơ sở, chuẩn bị cho ngày về giải phóng mai sau. Trước mắt, phải có một con đường riêng biệt, chọc thẳng vào ngoại ô phía nam, tạo ra một lối đi kín đáo, thuận tiện cho việc dẫn đưa cán bộ đi về hoạt động. Nó là mạch máu của trái tim kháng chiến truyền vào cơ thể thủ đô tạm bị chiếm. Công việc mở đường vinh quang ấy, đoàn thể trao các em đảm nhiệm.

Các chú bé nhấp nhổm thích thú. Chức muốn reo lên v́ sung sướng. Anh Cả nói tiếp:
- Đoàn thể cử năm em đi trước t́m đường, các em c̣n lại hăy chuẩn bị sẵn sàng, hễ có lệnh là lên đường ngay được. Ai đi, rồi các em sẽ rơ. Nhưng tất cả đều phải tuyệt đối giữ bí mật, đó là kỉ luật số một và cũng là lời thề đầu tiên của đội ta.

Chức không sao quên được giờ phút thiêng liêng lúc tuyên thệ. Chức cùng đồng đội trong tổ mở đường giơ cao nắm tay, đọc năm lời thề danh dự của đội viên thiếu niên công an Bát Sắt. Giờ đây Chức như c̣n thấy âm vang những tiếng “Xin thề! Xin thề!” trang nghiêm.

Có tiếng động cơ ầm ́ vọng tới. Chức căng mắt nh́n phía trước không xa, những vệt sáng kéo dài nhoà trong mưa, chập chờn di động. Theo thói quen trinh sát, Chức nhẩm đếm. Vừa đúng mười hai xe giặc.
- Cúc cu! Cúc cu!

Nghe ám hiệu, Chức vội khum tay lên miệng:
- Ộp uôm... ếch ộp! Ộp uôm... ếch ộp!

Một bóng người nhào tới, thở hổn hển:
- Tuyệt lắm. Đường đây rồi, lém ơi!

Giọng Quyên như reo vui. Thụ, Tâm, Thân lần lượt quay về. Quyên mừng đến xúc động, nói lắp bắp:
- Đường Mai Động, Thanh Nhàn đấy. Đúng trăm phần trăm! Qua đường đá là nghĩa trang Hợp Thiện, qua nghĩa trang đến làng Lạc Trung bên phải, làng Quỳnh Lôi bên trái. Các cậu chịu chưa nào?

Mọi người nhận ra địa bàn hoạt động của đội quân báo thiếu niên khu Mê Linh - Đề Thám mà ḿnh đă từng tham gia trước đây ít ngày.
- Chuẩn bị vượt đường!

Sau lời Quyên, cả tổ nhanh nhẹn xốc tới. Mặt đường rải đá hiện lên mờ trắng. Các chú ém ḿnh trườn sát lề đường. Quyên vươn người phất tay, từng bóng đen thu tṛn người lăn qua đường, tuyệt nhiên không để lại một dấu vết khả nghi.

Nền trời sáng lên đôi chút. Tổ mở đường đă về đến cửa ngơ thủ đô. Ai cũng thấm mệt, bụng đói cồn cào, quần áo ướt sũng dính chặt vào da thịt.

Tâm nắm tay Thân hỏi nhỏ:

- Cậu có đói không? Bụng tớ óp ghê quá.
- Đói lắm. Nhá gạo rang đi.

Tâm nắn túi gạo rang đeo bên sườn rồi bảo bạn:
- Tớ bị ngă như đập mẹt, bùn và nước mưa làm cho nó mủn ra như cháo ấy, nuốt trôi sao được.
- Thế th́ nhịn. Lúc này phải như anh Bát Sắt mới được.

Giọng Quyên nghiêm nghị nhắc nhở:
- Từ đây, không nói chuyện!

Chức im bặt, bước đi phăng phăng. Có tiếng Tâm khịt mũi. Một mùi hôi nồng nặc khó chịu làm Chức sững lại. Thụ và Quyên ở đằng sau vượt lên. Trước mắt các chú, một cảnh thương tâm ghê rợn: hàng chục xác người trương to nằm ngổn ngang chắn lối. Tâm nép sát vào Thân. Tiếng Hoàng Quyên âm ấm chắc nịch:

- Đồng bào ḿnh chạy tản cư bị giặc Pháp giết hại đấy. Chúng ta ghi lấy thù này mà dũng cảm lên!

Chức đứng ngây người, môi cắn chặt muốn bật máu. Chợt nghĩ đến cái chết thảm thương của bố do bị Tây đánh ngày nào, Chức vung mạnh tay về phía trước, dằn giọng:
- Đi đi thôi!

Nói rồi Chức lẳng lặng bước qua đám xác chết. Đồng đội lặng lẽ theo sau. Mưa ngừng hạt. Đằng đông báo hiệu trời hửng bằng một dải mây hồng mảnh mai như lụa. Đàn vạc ăn đêm quay về tổ cất tiếng kêu mệt mỏi trên không.

Năm chú dừng lại bên một cái hồ, mặt nước phẳng ĺ như gương, phủ một màn sương bồng bềnh trắng đục.
Chức đảo mắt quan sát, rồi th́nh ĺnh véo vai Thân một cái đau điếng:
- Bớ này Thân bột, hồ bơi Quỳnh Lôi! Chiếc cầu ván nhảy vẫn c̣n kia ḱa.

Thụ thúc cùi tay vào sườn Chức, gắt khẽ:
- Quỷ lém, sao mồm đằng ấy cứ ông ổng lên thế!

- Đừng làm ồn. Đứng lố nhố ở đây không lợi đâu. - Quyên nói. - Chức vào làng trước xem xét t́nh h́nh, c̣n chúng ta phân tán trong vườn chuối kia chờ Chức ra.

Chức nh́n đồng đội, mỉm cười:
- Đừng sốt ruột đấy nhé. Hễ có tiếng gà gáy, tức là trong làng không có Tây và tớ th́ vẫn c̣n nguyên xi.

Quyên xua tay:
- Đừng có chủ quan, đùa lắm vào là dễ mất cảnh giác. Cậu có thể gáy ba lần cũng được, chúng tớ chờ cậu.
- Xin tổ trưởng cứ yên tâm.

Nói xong, Chức tạt ngang, vạch rào, xuyên vườn đi tắt vào xóm. Được một lúc, tiếng gà gáy vọng ra gióng giả: “Cúc cù cu cu... Cúc cù cu cu... Cúc cù cu cu...” Hoàng Quyên cười:
- Cái thằng đến lạ, lúc nào cũng vui như tết.

Thân nh́n Tâm, thích thú nói:
- B́nh an vô sự...

Lát sau Chức quay ra, ôm theo một bọc to tướng. Chức đứng nghiêm báo cáo:
- Tất cả đều yên tĩnh. Có nhà cửa tử tế. Tôi nhặt nhạnh mấy bộ quần áo để chúng ḿnh cải trang. Mấy lại mặc ướt thế này th́ đến phải gió cả lũ.

Chức mở cái bọc, đếm vừa đúng năm bộ quần áo rộng hẹp, ngắn dài đủ cỡ. Một cuộc tranh luận nổ ra. Tâm lắc đầu:
- Chưa chi đă đi “hôi” của đồng bào, sai bét cả. Mang trả đi!

Thân lườm Tâm:
- Rơ cụ non chửa. Nhiệm vụ trên hết, coi như là ta xin của đồng bào v́ công tác th́ đă sao?
- Thằng Tâm là hay lôi thôi. Có lấy cái ǵ đắt tiền đâu mà ồn lên, toàn đồ tàng tàng cả. - Thụ vừa nói vừa lừ lừ nh́n Tâm.

Nghe đồng đội tranh căi, Chức đâm băn khoăn:
- Nếu các đằng ấy không tán thành th́ tớ mang trả vậy. Tớ có dám lấy trong ḥm, trong tủ đâu. Moi măi ở dưới đống tường vách đổ đấy chứ. Nh́n xem, cái nào cũng dính những đất là đất.

Quyên từ năy im lặng lắng nghe, giờ mới lên tiếng dàn xếp:
- Đúng ra th́ kỉ luật của đội không cho phép đụng đến tài sản của đồng bào. Nhưng quả thật quần áo lúc này rất cần cho bọn ḿnh. Cần cho sức khoẻ, cần cho công tác. Đừng bàn căi nữa, ta ra hồ rửa ráy và thay quần áo thôi. - Quyên nói và nh́n xuống quần áo của ḿnh bê bết những bùn.

Chức dẫn đồng đội vào làng.

Đường làng vắng chân người, mặt đường những tảng rêu mốc thếch quăn lên. Nước mưa đọng vũng chân trâu sủi màu vàng đục như một thứ váng mỡ gạch cua lâu ngày. Trên kẽ tường nứt nẻ của một ngôi nhà gạch sụt mái, mọc tṛi ra những mầm cây dại xanh non, mềm oặt. Một dăy khung nhà lá cháy dở, cột kèo đen thui xiêu vẹo. Chiếc cổng gỗ nhà ai c̣n nguyên vẹn hai cánh, đổ kềnh giữa lối đi, mặc cho cỏ hoang, dây leo trùm kín. Từng vết đạn xé toác những thân cây bưởi, cây mít, cây na vô tội. Một cây xoan thẳng tắp bị mảnh đạn phạt ngang, khúc ngọn găy gục lủng liểng; lớp vỏ c̣n dính với đoạn gốc không đủ sức truyền nhựa nuôi cây, làm cho cành lá chuyển màu héo khô tuyệt vọng.

Không một mái rạ c̣n lại nào vương khói bếp. Bên cạnh một bể nước cạn, chiếc gáo dừa treo trên cọc tre mọc đă nứt đôi, cọc tre sần sùi những nốt mốc vàng hoe lấm tấm. Khắp nơi không có dấu hiệu của hơi ấm sự sống. Không khí lạnh lẽo phủ xuống làng Quỳnh Lôi vốn đông vui, trù phú trước kia. Năm người bước vào ngôi nhà hoang khuất sau rặng rào râm bụt lởm chởm. Tất cả im lặng ngồi xuống nền nhà ẩm ướt, duỗi chân xoa nắn như vừa cất được một gánh nặng đường dài.

Quyên bảo đồng đội:
- Các cậu cần ngủ ngay cho lại sức. Tớ và Thụ gác. Cậu nào đói, ăn tạm lương khô. Trưa lên phố, có ǵ ta kiếm sau.

Tâm, Thân và Chức chọn góc nhà khô ráo ngả lưng. Vừa đặt ḿnh, Tâm đă ngáy như kéo gỗ. Thân ôm lấy Chức rủ rỉ nói chuyện:
- Chức này, lúc qua chỗ xác chết cậu có sợ không?
- Không.
- Cậu bạo thật.
- Có quái ǵ mà bạo. Cứ coi như đấy là những người thân của ḿnh th́ chẳng c̣n sợ ǵ nữa.

Im lặng một lúc, Thân lại đột ngột hỏi:
- À Chức này, cậu có biết “đoàn thể” là ǵ không?

Điều này Chức không rơ, nhưng chú vẫn thủng thẳng đáp:
- Đoàn thể ấy à, là những người lớn, tài giỏi, đang chỉ huy cả nước đánh Tây, như Bác Hồ chẳng hạn. Đoàn thể Trung ương ở tít tận chiến khu, những rừng là rừng. Bí mật ghê lắm.

Thân bột tặc lưỡi, rồi lại hỏi:
- Thế trẻ con gan dạ, không sợ Tây như bọn ḿnh th́ có được là đoàn thể không?
- Xuỳ... Trẻ con mà đ̣i! Tớ đă bảo chỉ người lớn thôi. Hiểu chưa?
- Anh Kim Đồng, anh Bát Sắt th́ sao?

Chức bắt đầu bí, cứ liều đáp:
- Lớn tí nữa mới ăn thua.
- Cậu bảo Bác Hồ có phải tổng chỉ huy đoàn thể không?
- Chả Bác th́ ai. Bác giỏi số một nước ta cơ mà. Thôi nhé, đằng ấy làm như hỏi cung tớ không bằng. Cứ noi gương anh Kim Đồng, anh Bát Sắt th́ thế nào cũng được vào đoàn thể. Bây giờ ngủ đi, mắt tớ díp lại rồi, tớ chả nói nữa đâu.

Thân bột nằm im, gác chân quặp lấy Chức. Chú nhớ lại rành rọt câu chuyện về anh Bát Sắt do anh Xuân Phương kể trước toàn đội...

Cuối năm bốn nhăm, trên chuyến tàu chở bộ đội vào Nam giết giặc, có một chú bé trốn ở toa than. Bác công nhân đốt ḷ bắt được chú, dẫn đến toa chỉ huy. Người chỉ huy đoàn tàu tóc đă điểm bạc ái ngại nh́n chú bé trạc mười hai tuổi, mặt mũi áo quần nhọ nhem những than, bên hông đeo chiếc bát sắt cũ, đứng khóc thút thít. Ông rót cho chú bé ca nước từ bi-đông của ḿnh. Chú uống ừng ực, một hơi cạn hết rồi lại khóc. Ông lại moi túi dết lấy nắm cơm, bẻ đôi, đưa chú bé một nửa. Mắt chú bé sáng lên, chú cầm cơm nhai ngốn ngấu ngon lành. Chú đă nhịn đói, nhịn khát một ngày đêm trên toa than.

- Cháu trốn lên tàu của bộ đội để làm ǵ? - Người chỉ huy hỏi.

Chú bé sa sầm mặt, quệt nước mắt, giọng quả quyết:
- Cháu không phải Việt gian đâu.
- Biết rồi... Nhưng sao lại lẻn lên tàu quân sự?
- Cháu không lẻn. Cháu chỉ trốn người kiểm soát tàu thôi - chú bé vừa nói vừa khóc sụt sịt. - Bố mẹ cháu chết cả rồi. Đi móc cơm lính Nhật ăn thừa chôn ở bờ sông bị nó bắt được đánh chết. Cháu chẳng c̣n ai, chị cháu cũng chết đói. Quê cháu ở măi dưới Thái B́nh cơ.

Trong óc người chỉ huy đoàn tàu quân sự bỗng hiện lên cảnh chết đói thảm khốc hồi tháng ba. Khắp Hà Nội la liệt những xác người khô quắt, chôn không xuể. Ông xúc động kéo chú bé vào ḷng, ân cần hỏi:
- Thế bây giờ cháu muốn ǵ?
- Cháu xin đi theo bộ đội. Cháu biết thổi cơm, làm liên lạc, mang vác nặng cũng được.

Sau ít phút hội ư, ban chỉ huy quân đoàn quyết định thu nhận chú bé vào đoàn quân Vệ quốc Nam tiến. Trong một trận chiến đấu ở Huế, đơn vị chú bé bị địch bao vây tại khu Gia Hội. Chú được trao nhiệm vụ vượt ṿng vây, mang báo cáo lên cấp trên. Hoàn thành nhiệm vụ, quay về, chú lạc đơn vị. Bốn bề đều có địch. Chú đang băng qua mấy bức tường đổ, bất thần chạm trán một toán địch. Chúng ḥ la đuổi bắt. Chú liên lạc chạy tạt ngang, núp dưới chân tường, tay nắm chặt quả lựu đạn đă mở chốt. Lũ giặc ùa tới, chú vung tay: “Ầm!” Bọn giặc rống lên thất thanh, đè lên nhau giăy giụa trong máu. Chú liên lạc lao vút qua đám xác giặc. Một loạt tiểu liên bay tới; chú khựng lại lảo đảo. Tốp giặc chạy sau ào lên. Chú quay người dồn hết sức c̣n lại, tung nốt quả lựu đạn vào giữa bọn chúng, rồi từ từ khuỵu xuống. Chú liên lạc hi sinh, bên hông vẫn đeo chiếc bát sắt cũ quen thuộc - vật kỉ niệm chú đem theo từ thủ đô Hà Nội. Chú tên là ǵ, chưa ai kịp hỏi. Từ sau cái chết dũng cảm ấy, người ta gọi chú là “anh Bát Sắt”...

Nghe xong chuyện, tất cả đội viên trong đội đều nhất loạt đề nghị anh Xuân Phương cho đội được mang tên ấy: “Đội thiếu niên t́nh báo Bát Sắt”...

Thân đi vào giấc ngủ từ lúc nào. Đôi môi chú phảng phất một nụ cười rạng rỡ.

Quyên và Thụ ngồi nép ḿnh bên hàng rào râm bụt, gác cho các bạn ngủ yên giấc. Hai người trao đổi thầm th́ về những công việc phải làm sắp tới. Quyên nói:

- Từ bây giờ chúng ḿnh sẽ tự lo liệu lấy cuộc sống hàng ngày. Tiền chẳng có mấy, kiếm được miếng ăn không dễ dàng đâu. Anh Cả nói tiền Đông Dương lúc này hiếm lắm, cần dành dụm từng đồng vào việc mua hàng cần thiết cho kháng chiến. Vả lại chúng ḿnh đóng vai những đứa trẻ lang thang đói khổ th́ phải tự kiếm lấy mà ăn mới đúng. Ăn đă khó, c̣n ngủ nữa chứ. Làm ǵ có nhà cửa, giường chiếu, gối chăn đàng hoàng được. Ḿnh thấy rất lo. Thụ đă ít nhiều dày dạn, hăy cố gắng giúp bạn vượt qua những thử thách buổi đầu.

Bằng giọng đầy tự tin, Thụ điềm tĩnh nói:
- Đằng ấy nên lo những việc lớn hơn. Ví như rồi đây gây dựng cơ sở như thế nào? Móc nối với nhau ra sao? Giữ mối liên lạc và dẫn đưa cán bộ về sao cho an toàn? C̣n cái khoản ăn ngủ th́ quá lo làm ǵ cho già người. Chúng ḿnh là con nhà lao động, chỉ có mỗi thằng Thân là học tṛ, nhưng là cảnh học tṛ rau cháo, lăn vào đâu mà chẳng kiếm được miếng ăn ở cái đất Hà Thành này.
- Việc lớn tất nhiên đă có cách, nhưng việc nhỏ mà không tự thu xếp ổn th́ sao có thể vững tâm để làm việc lớn. - Quyên chậm răi nói.

Thụ xoè hai bàn tay trước mặt:
- Cơm ở đây, tiền cũng ở đây tất. Gồng thuê gánh mướn, lao công dọn dẹp, ṃ tôm, bắt cá, bán báo, đánh giày, lạc rang nóng gịn... Từng ấy thứ việc, tha hồ. C̣n ngủ th́ leo lên trần các nhà vắng chủ, mỗi thằng một cái bao tải chui vào là xong. Hoạt động chứ có phải đi du lịch đâu. Muốn đàng hoàng, chờ ngày độc lập sẽ hay. Tớ nói có đúng không?

Quyên rất tin bạn, song chú không ngờ Thụ có thể sẵn sàng chịu đựng gian khổ đến mức như vậy. Nhận trách nhiệm tổ trưởng tổ công tác nội thành, điều Quyên lo nhất là tinh thần đồng đội khi sống trong thành phố tạm chiếm. Ư kiến của Thụ làm Quyên sung sướng đến ứa nước mắt. Chú ôm gh́ lấy vai Thụ không nói lên lời.
Một đôi chim khuyên liệng tới đỗ nhẹ xuống ngọn xoan bị đạn tiện găy. Đôi chim đung đưa theo cành cây đă héo khô mềm lả, ngúc ngoắc cái đầu nhỏ xíu, cất tiếng hót lanh lảnh.

Thụ chúm môi huưt sáo gọi chim rồi bất giác say sưa nói:
- Giá chúng ḿnh được như chim nhỉ. Ta tung cánh bay đến muôn nơi theo ư muốn. Thoắt đến, thoắt đi, vượt mọi lưới khám, khiến bọn Tây và lũ Việt gian mật thám ức phát điên lên.

Quyên bấm mạnh vào vai Thụ:
- Từ ngày sống chung với nhau, hôm nay tớ mới thấy cậu mơ mộng một tí.

Ngừng một lát, Quyên nói tiếp, giọng sảng khoái:
- À, mà chúng ḿnh chẳng có cánh là ǵ. Vừa đêm qua ngồi bên anh Cả, sáng nay ta đă luồn sâu vào tận tim gan kẻ thù. Chim nào có được đôi cánh thần tiên như ta?

Đôi bạn tâm đắc chụm đầu bên nhau cười khúc khích.

...

Chú thích:

(1) Tên thật là Nguyễn Xuân Sinh, đă anh dũng hi sinh trong trụ sở Pḥng nh́ của địch tại nhà thờ Liễu Giai (Hà Nội) năm 1950.

Signature:

Lần sửa cuối bởi hoatigon208410; 10-01-11 lúc 01:48 PM
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to hoatigon208410 For This Useful Post:
Hạ Phượng (19-08-11), phale (10-01-11)