vơ vẩn tháng 4
hương xuân qua rồi , tôi bỏ ngỏ cái hôn
chẳng dám hỏi sợ rằng Hạ giận
tôi chạm vào tháng tư với đôi điều vơ vẩn
sao con ve hôm nào chẳng nói hộ lời ai
tôi bước vào tháng tư với dáng điệu khoan thai
nhưng vẫn cố nấn ná bởi còn đôi điều muốn biết
có hạt nắng vàng đậu trên tay rất tuyệt
mà Hạ cứ vô tâm chẳng chịu níu giữ dùm
rồi một hôm nào mưa đổ xuống mông lung
thơ phân thân tự mình vương vãi phố
tôi khoác cô đơn vắt lên vai lên cổ
đi qua lối thênh thang nghe em nhắn gửi nhân từ
|